Bình Bình thì nhíu mày: "…"
Sau khi thấy Lưu Tiểu Cúc ngất đi, Bình Bình nhìn sang Lưu Ly, vẻ mặt đó nhìn trông có vài phần ấm ức và vô tội.
Cậu bé đâu có dọa người như vậy, có thể dọa người ta ngất đi sao?
Rõ ràng, Bình Bình cho dù rất nhỏ, nhưng cũng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn Bình Bình hiếm khí lộ ra vẻ mặt như này, Lưu Ly khẽ nhếch môi.
Chỉ là Lưu Tiểu Cúc dù sao đã ngất ở trước mặt cô, cho dù trong lòng có nhiều nghi hoặc hơn nữa cũng buông xuống, khám cho người ta trước đã.
Chỉ là khi Lưu Ly đang muốn đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc, tay vừa chạm vào mạch của Lưu Tiểu Cúc, Lưu Tiểu Cúc đã mở mắt ra.
Trong mắt của Lưu Tiểu Cúc lúc này vẫn mang theo sự mê mang, nhưng không có cảm giác tang thương trước kia, ngược lại mang theo một chút rụt rè và bất an mà mọi người quen thuộc.
"Mẹ…" Lưu Tiểu Cúc gọi một tiếng.
"Mẹ ở đây, con sao rồi." Vương thị lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, Lưu Ly bèn lùi lại một bước.
"Con bị làm sao vậy?" Lưu Tiểu Cúc nói xong, tay còn day huyệt thái dương, dáng vẻ rất đau đầu.
Vương thị thấy con gái như vậy, trong lòng thở phào, nói lại một lượt sự việc đã xảy ra.
Lưu Tiểu Cúc nghe xong thì ánh mắt ảm đảm lại mang theo sự hoảng sợ: "Mẹ, con không muốn trở về… con sợ…"
Lưu Tiểu Cúc vừa dứt lời, Lưu Đại Thọ và Vương thị đều khó xử.
Bây giờ không trở về thì có thể đi đâu?
Tóm lại không thể cứ ở chỗ của Ly được?
Nhưng dáng vẻ sợ hãi đó của con gái lại khiến hai phu thê đau lòng, con gái nếu trở về, dựa theo tính tình của mẹ, e là sẽ bị đánh một trận.
"Ly, coi như thúc cầu xin cháu." Lưu Đại Thọ nói xong, muốn quỳ xuống trước Lưu Ly.
Lưu Ly thấy vậy thì vội tránh ra, mà Cố Tại Ngôn nhìn ra Lưu Ly không muốn nhận cái quỳ này, bèn đưa tay túm lấy, cưỡng chế khiến động tác quỳ xuống của Lưu Đại Thọ dừng lại.
Cơ thể lúc này của Lưu Đại Thọ giống như lơ lửng trên không trung, cực kỳ ngại ngùng, may mà Cố Tại Ngôn kịp thời buông tay, lúc này mới khiến ông ta không có ngại ngùng nữa.
Nhưng như vậy, muốn quỳ xuống là không thể rồi, Lưu Đại Thọ bèn nói: "Ly, có thể để Tiểu Cúc sống tạm ở chỗ này của cháu không?"
Nói ra câu này, Lưu Đại Thọ đỏ bừng mặt.
Rõ ràng là cảm thấy lời này của mình quá mức hoang đường, trước đó là thương thế của Lưu Tiểu Cúc chưa có khỏi hết cách, nhưng bây giờ ông ta đề xuất yêu cầu như vậy thật sự có chút mặt dày.
Nhưng ông ta có lòng muốn bù đắp cho Lưu Ly cái gì đó cũng không thể, dù sao ông thật sự cái gì cũng không có.
Nghĩ như vậy, đầu óc của Lưu Đại Thọ cúi thấp hơn, càng không dám nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly thấy Lưu Đại Thọ như vậy, cũng không có nói nhiều nữa, chỉ hờ hững mở miệng: "Sức khỏe của Tiểu Cúc đã không còn đáng ngại, còn căn nhà tranh này có thể cho cô ta mượn ở vài ngày, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước."
Cho mượn một căn nhà cũng không có gì, dù sao cô không sống ở đây, cho nên cô đồng ý cũng coi như dứt khoát.
Mà cô vốn không định tiếp xúc quá nhiều với người của người Lưu gia, cho nên bây giờ cô cũng không cần thiết ở lại.
Còn biểu hiện quỷ dị sau khi tỉnh lại của Lưu Tiểu Cúc… người ta suy cho cùng không có liên quan gì tới cô, cô cũng không cần nghĩ nhiều.
Lưu Ly vừa đi, Cố Tại Ngôn và hai đứa trẻ đương nhiên cũng không ở lại, cũng xoay người đi theo đằng sau Lưu Ly.
"Ly tỷ."
Vào lúc này, Lưu Tiểu Cúc mở miệng rồi, giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để Lưu Ly nghe thấy.
Lưu Ly xoay người nhìn sang Lưu Tiểu Cúc, lại thấy cơ thể của Lưu Tiểu Cúc rụt lại, cảm giác rất kinh sợ và rè dặt.
"Cảm… cảm ơn Ly tỷ giúp ta, còn… còn cho ta ở căn nhà này của tỷ." Sau khi rất căng thẳng nói xong câu này, Lưu Tiểu Cúc lại nhanh chóng cúi đầu, căn bản không dám nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly mím môi, cuối cùng nhìn Lưu Tiểu Cúc, bèn không nói gì nữa, xoay người tiếp tục đi.
Lưu Đại Thọ và Vương thị, còn cả Lưu Sự Vĩ và Lưu Phúc Vĩ đương nhiên đều đi tiễn, dù sao đối với bọn họ mà nói, Lưu Ly chính là ân nhân của nhà bọn họ.
Đợi khi người đi hết, Lưu Tiểu Cúc lúc này mới thu liễm vẻ sợ hãi rụt rè trên mặt, ánh mắt trầm tĩnh đáng sợ, không giống một cô nương thôn quê bình thường, ngược lại giống một nữ nhân trải qua tranh đấu gia đình.
"Sao có thể? Bọn họ lúc này không phải nên chết hết rồi sao?" Lưu Tiểu Cúc nhíu mày lẩm bẩm.
Vào lúc này, mấy người Lưu Đại Thọ tiễn Lưu Ly ra khỏi cửa thì quay lại, cắt ngang sự trầm tư của Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn thấy mấy người đi vào, Lưu Tiểu Cúc thu lại cảm giác trong mắt: "Cha mẹ, chúng ta tách nhà sống riêng đi?"
…
Sau khi rời khỏi căn nhà tranh, hai đứa trẻ Bình Bình Yên Yên đi ở đằng trước, Lưu Ly và Cố Tại Ngôn thì đi song song nhau.
"Cô ta giả ngất."
Vốn còn trầm mặc, Cố Tại Ngôn bỗng lên tiếng.
Một người có giả ngất hay không, từ hô hấp thì có thể nhìn ra.
"Tôi biết." Lưu Ly gật đầu.
Cố Tại Ngôn nghiêng đầu nhìn Lưu Ly, thấy trên mặt Lưu Ly không có cảm xúc gì, miệng hơi há ra, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Bản thân cũng nhìn ra điều không đúng, cô sao lại không nhìn ra chứ?
…
Thời gian thoáng qua, lại 10 ngày trôi qua.
10 ngày nay xảy ra không ít chuyện, chuyện lớn nhất trong đó chính là Lưu gia tách nhà.
Điều khiến tất cả mọi người của thôn Đại Vĩ bất ngờ nhất là người đề xuất tách nhà vậy mà là Lưu Đại Thọ của tứ phòng Lưu gia.
Phải biết, Lưu Đại Thọ là người thật thà nổi tiếng, cho dù đánh ông ta một trận cũng là người không đánh được nổi nửa quả rắm, vậy mà đề xuất tách nhà?
Mọi người kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng rất hiểu, dù sao chuyện Lưu Tiểu Cúc suýt nữa chết người trong thôn ít nhiều đều biết.
Cũng chính vì chuyện này của Lưu Tiểu Cúc, y thuật của Lưu Ly có được sự công nhận của phần đông mọi người trong thôn, sau đó rất nhiều thôn dân tìm Lưu Ly khám bệnh.
Có điều Lưu Ly rất bận, các thôn dân chỉ có bệnh vặt bình thường, cho nên Lưu Ly trực tiếp bảo mọi người đi tìm Tư đại phu.
Trở lại vấn đề chính.
Lưu gia quả thật đã tách nhà.
Hơn nữa còn tách triệt để.
Trừ tam phòng không có ai, ba phòng còn lại đều được Lưu lão thái làm chủ mà tách ra.
Đương nhiên, chỉ có tứ phòng đề xuất tách nhà đầu tiên là ra đi tay trắng.
Cả nhà của tứ phòng hiện nay đều chen chúc nhau ở trong căn nhà tranh của Lưu Ly.
Chỉ là Lưu gia tách ra được hai hôm, Lưu gia lại nổ ra một tin tức lớn.
Đó chính là Lưu gia không chỉ tách ra, còn trực tiếp tan rã.
Lưu lão thái làm chủ, cùng với đại phòng, nhị phòng, tứ phòng cắt đứt toàn bộ quan hệ, hơn nữa rất cường thế bắt Lưu Kim Vĩ cắt đứt quan hệ với đại phòng, lời giải thích đối với bên ngoài là khi bà ta chết cần có người chống gậy.
Vì vậy, Lưu Đại Thọ tới bây giờ vẫn rất sa sút.
Phạm Phương Huệ không quậy nữa, rất bình tĩnh mà chấp nhận, Tiêu Bích Huệ lại giở trò một khóc hai quậy ba thắt cổ, điều đáng tiếc là Lưu lão thái không trúng chiêu, trực tiếp tách phòng ốc trong nhà thành hai, một nửa là của bà ta và Lưu Kim Vĩ, còn lại thì chia cho đại phòng và nhị phòng.
Các thôn dân không biết thao tác của Lưu lão thái có ý gì, Lưu Ly lại hiểu.
Lưu lão thái như vậy, cũng là vì để Lưu Kim Vĩ cắt đứt quan hệ với hai phạm nhân mang tai tiếng trong nhà là Lưu Đại Phú và Lưu Đại Quý, nãi nãi làm chủ cắt đứt quan hệ, sẽ không tính là bất hiếu.
Còn Lưu Đại Thọ, đó là một kẻ chốt thí, có thể bỏ qua không tính.
Tóm lại, vì Lưu Kim Vĩ, Lưu lão thái thật sự cái gì cũng nỡ.
Còn chuyện thứ hai trong 10 ngày này…