“Mẹ, có rất nhiều xe ngựa.” Yên Yên từ ngoài cửa chạy vào, hưng phấn nói.
Bé chưa từng thấy nhiều xe ngựa như vậy bao giờ, có đến hơn chục chiếc, thật là hoành tráng.
Lưu Ly nhìn bộ dạng phấn khích của con gái, tuy có chút khó hiểu nhưng cô cũng dừng công việc đang làm lại, đi về phía cửa.
Vừa bước ra khỏi cổng, Lưu Ly liền nhìn thấy trong một chiếc xe ngựa tinh xảo hơn dẫn đầu, Tần chưởng quầy bước ra.
Nhìn thấy Lưu Ly, Tần chưởng quầy nở nụ cười hoa cúc thương hiệu của mình.
“Lưu nương tử, tôi đã mang đến cho cô một thứ tốt.”
“Đồ tốt?”
Nghe vậy, Lưu Ly suy nghĩ một chút, trong lòng liền có đáp án, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Lưu nương tử, cô không biết đấy, chủ nhân của chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm những thứ này, nhưng may mà chúng tôi vẫn tìm được.” Khi Tần chưởng quầy nói ra điều này, mang theo chút cảm giác tự hào.
Chỉ là vừa tự hào xong, Tần chưởng quầy liền có chút lo lắng: “Chỉ là Lưu nương tử, những thứ này thật sự có thể trồng được những cây ớt đó sao?”
Ông ta đã nhìn thấy thứ trong xe ngựa, nhưng trong lòng không có manh mối gì.
Mấy tấm vải tốn rất nhiều công sức, vận chuyển từ ngàn dặm tới, ngay cả may quần áo cũng cảm thấy quá khó coi, mà lại đắt đến kỳ lạ, thực sự có thể trồng được ớt trong mùa đông ư?
Tần chưởng quầy nghĩ kiểu gì cũng thấy không đáng tin, dù sao ông ta cũng chưa từng nghe nói qua người nào có thể trồng rau bằng vải.
Mà đối phương là Lưu Ly, là Lưu nương tử mang nấm ra, làm ra hạt thông, cung cấp cho ông ta rất nhiều công thức nấu ăn, để cho Phúc Mãn Lâu vượt qua Phương Hương Lâu, còn khiến ông ta lập được công lớn trước mặt chủ nhân, cho dù ông ta cảm thấy không đáng tin thì cũng không dám thể hiện ra.
Chỉ hy vọng lần này, Lưu nương tử vẫn có thể khiến ông ta kinh hỉ, không phụ lòng tin tưởng của chủ nhân đối với nàng ấy.
Lưu Ly không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần chưởng quầy, mà bước đến phía trước chiếc xe ngựa thứ hai.
Sự thành công của nhà kính của cô phụ thuộc vào tấm vải dầu do Âu Dương Diệp mang về như thế nào.
Không nhìn thấy vật thật, cô không thể nói xằng nói bậy rằng mình làm được.
Nhưng điều mà ưu Ly không thể ngờ là khi tấm màn được vén lên, cô đã thấy niềm vui bất ngờ.
Trong xe ngựa lúc này đầy những tấm vải dầu màu nâu.
Tuy nhiên, những tấm vải dầu này hoàn toàn khác so với những gì cô mong đợi.
Khi không có việc gì làm, cô đã đọc sách và tài liệu cổ, biết rằng nhiều loại vải dầu của cổ đại được làm bằng vải có tráng một lớp dầu, để đạt được hiệu quả chống nước và cách nhiệt.
Ví dụ như chiếc ô giấy dầu là một nguyên lý này.
Nhưng loại vải này có một nhược điểm khác, đó là vải dày nặng và đục.
Chính vì vậy mà khi cô quyết định tìm ra loại vải này, cũng đã quyết định thay ánh sáng mặt trời bằng ánh sáng của ánh nến, để thúc đẩy quá trình quang hợp của thực vật.
Nhưng vải dầu mà Âu Dương Diệp tìm thấy không chỉ nhẹ và mịn, mà còn hơi trong suốt.
Mặc dù độ trong suốt kém hơn nhiều so với màng nhựa, nhưng nó vẫn truyền ánh sáng.
Chỉ nhìn vào chất liệu, những tấm vải dầu này không phải làm bằng hàng dệt và dầu, mà giống một loại da cá nào đó hơn.
Sở dĩ có phỏng đoán như vậy là khi tấm rèm xe ngựa được mở ra, cô đã ngửi thấy một mùi tanh của hải sản.
Mùi này rất nhẹ, nhờ khứu giác nhạy bén mà cô mới có thể ngửi được.
Nói chung, đó là một niềm vui bất ngờ.
“Tần chưởng quầy có thể yên tâm, với những thứ này, chỉ cần cho tôi một tháng, tôi có thể trồng ra ớt.” Bình thường ớt cần chỉ một tháng đương nhiên không đủ, nhưng cô quyết định đưa cho thôn dân cây giống đã được thay đổi bằng nước Linh Tuyền.
Vậy thì chu kỳ sinh trưởng có thể được rút ngắn rất nhiều, chất lượng của ớt cũng có thể được cải thiện tốt hơn.
Tuy nhiên, trước đó, phải nói rõ chuyện vải dầu đã.
“Những tấm vải dầu này giá bao nhiêu?” – Cô là người dùng vải dầu, nên tất nhiên phải hỏi rõ giá thì cô mới trả tiền.
Tuy nhiên, cô có linh cảm rằng những tấm vải dầu này chắc chắn rất đắt.
Nhưng so với lợi nhuận của nhà kính thì cô vẫn rất tự tin.
Nhưng tiền đề là Âu Dương cho ghi nợ.
Dù sao thì nếu bảo cô lấy ra quá nhiều tiền cùng một lúc, cô thực sự không thể lấy ra quá nhiều.
Tần chưởng quầy nghe vậy lập tức xua tay: “Chủ nhân của chúng ta nói vải dầu này sẽ trực tiếp đưa cho Lưu nương tử, chỉ cần đồ mà Lưu nương tử trồng được chỉ bán cho chủ nhân chúng ta hợp tác là được.”
Tần chưởng quầy cho rằng lợi ích lớn như vậy, Lưu Ly nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Dù sao thì những thứ này không hề rẻ, lại là miễn phí, ai có thể không động lòng?
Tuy nhiên, Lưu Ly lại có những cân nhắc của riêng mình.
Ớt, đúng là cô định hợp tác với Âu Dương Diệp, nhưng nhà kính của cô không chỉ trồng ớt.
Chưa kể cô sắp mở cửa hàng bán rau trái vụ, dù không mở cửa hàng thì cô cũng cất đồ trong nhà kính lại để mình dùng.
Chiếm món lợi trước mắt này, tức là chấp nhận tất cả thứ trong nhà kính sẽ bị mua hết, người lỗ là cô.
Cho nên không cần nghĩ ngợi, Lưu Ly vẫn cự tuyệt.
“Ta trả tiền mua vải dầu. Về phần hợp tác, việc này các ông cứ yên tâm. Hiện tại ta không có ý định hợp tác với người khác, nhưng ta không thể bán hết cho các ông những thứ mình trồng được.”
Tần chưởng quầy vừa nghe lời này liền có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn lại: “Ý của Lưu nương tử là…”
Nếu không hợp tác với những người khác, cũng không thể bán tất cả cho Phúc Mãn Lâu, có lẽ nào Lưu nương tử muốn mở cửa hàng của riêng mình?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tần chưởng quầy bỗng trở nên khó coi.
Ông ta biết khả năng của Lưu Ly, tuỳ tiện lấy ra một công thức cũng khiến Phúc Mãn Lâu chuyển mình, vậy tức là nói nàng ấy vẫn còn có nhiều công thức hơn.
Nếu Lưu Ly tự mình mở tửu lâu, vậy nào còn có đường sống cho Phúc Mẫn Lâu bọn họ nữa?
Vẻ mặt của Tần chưởng quầy thay đổi, Lưu Ly đều nhìn thấy trong mắt, có thể đoán được Tần chưởng quầy đang nghĩ gì, Lưu Ly cũng không giải thích nhiều, chỉ đưa cho Tần chưởng quầy một viên thuốc an thần.
“Yên tâm đi Tần chưởng quầy, tuy rằng ta muốn kinh doanh, nhưng ta không có ý định cướp mối làm ăn của Phúc Mãn Lâu.”
Ngoài việc mở cửa hàng rau củ quả trái vụ, cô cũng đang có ý định mở một nhà hàng lẩu nướng tự phục vụ.
Tuy cũng là ăn uống nhưng loại hình khác nhau, không có chuyện cướp mối làm ăn của nhau.
Dù sao thì sở thích mỗi người khác nhau.
Chẳng hạn, có người thích ăn đồ nướng, có người thích ăn lẩu, nhưng món lẩu nướng không dễ ăn như cơm hàng ngày.
Ngoài ra, cô còn có những kế hoạch khác cho Phúc Mãn Lâu. Đọc tr𝐮𝒚ệ𝓷 ch𝐮ẩ𝓷 khô𝓷g q𝐮ả𝓷g cáo ﹎ TrUm Tr𝐮𝒚𝗲𝓷.v𝓷 ﹎
Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly, thấy những lời của Lưu Ly dường như không phải là nói dối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là Lưu Ly không cướp mối làm ăn với Phúc Mãn Lâu họ là tốt rồi.
Lưu Ly như thể không nhìn thấy sự thở phào nhẹ nhõm của Tần chưởng quầy, lại hỏi: “Bây giờ Tần chưởng quầy có thể cho biết giá cả của những tấm vải dầu này không?”
Tần chưởng quầy: “Năm nghìn lượng.”
Trước khi đến đây, chủ nhân đã nói nếu Lưu Ly nhất quyết bỏ tiền mua vải dầu, thì cứ nói cho cô biết giá vốn.
Quả nhiên, chủ nhân là chủ nhân, dự liệu như thần.
Lưu Ly: “...”
Năm nghìn lượng... Đối với cô mà nói, quả thực là một con số thiên văn!