“Cố…Ngôn ca, anh ngủ chưa?” Lưu Ly ngồi ở trên giường, hướng về phía bóng tối hỏi.
Vốn dĩ muốn gọi là Cố đại ca, nhưng nghĩ lại ban ngày Trương Đỗ Quyên gọi như vậy, thế là trong vô thức Lưu Ly đã thay đổi cách gọi của mình.
Nghe thấy Lưu Ly gọi mình, Cố Tại Ngôn, người vốn chưa ngủ vì Lưu Ly chưa ngủ, hành động còn nhanh hơn lời nói, Cố Tại Ngôn gần như ngay lập tức ngồi dậy.
Chỉ là biểu cảm trong bóng tối của Cố Tại Ngôn hiếm khi có hơi ngơ ngẩn, phảng phất hơi thầm vui sướng.
Mà tất cả đều là vì một tiếng “Ngôn ca” của Lưu Ly khiến trái tim hắn cũng tê dại theo.
Cũng là nhờ trong phòng là một mảnh tối tăm, nếu không, nếu như Lưu Ly nhìn thấy biểu hiện của Cố Tại Ngôn thì chắc chắn sẽ hơi mất hình tượng.
Ngay khi Lưu Ly vừa dứt lời, Cố Tại Ngôn ngồi dậy, gần như không có một khoảng cách nào giữa hai hơi thở, doạ cho Lưu Ly giật nảy mình.
Tuy nhiên việc Cố Tại Ngôn không ngủ lại khiến Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm và bình tĩnh trở lại, Lưu Ly đứng dậy, thắp sáng ngọn nến trong phòng, rồi mới quay lại nhìn Cố Tại Ngôn: “Anh về nhà cũ một chuyến với tôi được không?”
Lúc này, Lưu Ly ung dung và bình tĩnh hơn một chút so với lúc trước đối mặt với Cố Tại Ngôn.
Nhìn Lưu Ly như thế này, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bị Lưu Ly nhìn chằm chằm, Cố Tại Ngôn không có thời gian để hiểu, hắn chỉ gật đầu đồng ý yêu cầu của Lưu Ly.
Về phần tại sao Lưu Ly lại tới nhà cũ của Lưu gia, mà lại còn vào lúc này, trong lòng hắn cũng đoán được một chút, cho nên cũng không hỏi thêm.
Vì vậy, trong đêm tối gió rộng, hai cái bóng đen chồng lên nhau từ cổng thôn, hướng về phía trong thôn, hàng động thầm lặng đến nỗi ngay cả chó trong thôn cũng không bị kinh động tới, hai người đi tới nhà cũ của nhà họ Lưu.
Lúc này, mọi người trong nhà cũ đều đã ngủ, trong nhà cũ yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy kim rơi.
Bước vào nhà cũ lần nữa, mặc dù trong bóng đêm, nhưng Lưu Ly vẫn đi về phía phòng của Lão Nhị nhà họ Lưu Lưu Đại Quý rất chính xác.
Mặc dù ban ngày Cố Tại Ngôn đã dạy Tiêu Thị một bài học, nhưng đó là của Cố Tại Ngôn.
Tiêu Thị năm lần bảy lượt nhắm vào cô, cô có thể chịu được, nhưng dám sỉ nhục con của cô thì cô không thể nào nhịn được.
Vì vậy, cô quyết định rằng nếu Tiêu Thị đã không thể quản được cái mồm của mình, cô sẽ giúp nàng ta quản nó cho thật tốt.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Tại Ngôn, cô mở cửa phòng Lưu Đại Quý và lặng lẽ bước vào.
Vừa bước vào, Lưu Ly đã cau mày.
Hai người bên trong ngáy như sấm, còn có mùi chân hôi thối, thật sự ở thêm một giây nữa là cực hình.
Lưu Ly nhanh chóng chạm vào thành giường, sau đó trong ánh đèn đêm yếu ớt, Lưu Ly tìm thấy Tiêu Thị, rắc thuốc bột đã chuẩn bị về phía Tiêu Thị...
Vào sáng sớm ngày hôm sau, trong thôn náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều.
Mà sự náo nhiệt này là do căn bệnh kỳ lạ của Tiêu Bích Huệ, con dâu thứ hai của nhà họ Lưu.
Một đêm nọ, Tiêu Bích Huệ bị lở loét trên đỉnh đầu và chảy mủ dưới chân, mà miệng không thể nói được, sau khi cho đi khám đại phu thì không thấy vấn đề gì.
Cứ như thế, tất cả những người trong thôn bắt đầu bàn tán về nó.
Mọi người đều nói vết lở loét trên đỉnh đầu và chảy mủ dưới chân là lời nguyền ác độc nhất đối với một người xấu xa, nay Tiêu Bích Huệ lại mắc phải căn bệnh quái lạ như vậy, thôn dân đã kháo nhau rằng chắc chắn là ngày thường Tiêu Bích Huệ làm việc quá xấu xa nên mới bị ông trời báo ứng.
Về phần không nói được, người trong thôn cũng có sự liên tưởng rất tốt, trực tiếp liên tưởng đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Hôm qua có rất nhiều người đến nhà Lưu Ly, những người theo dõi toàn bộ sự việc đã vội vã lan truyền chuyện này khắp thôn. Việc Tiêu Bích Huệ mắng Yên Yên đương nhiên bị thêm mắm dặm muối sửa đổi một phen. Thế là mọi người đều cảm thấy Tiêu Bích Huệ trở thành người câm là quả báo do khẩu nghiệp.
Tất nhiên, không phải ai cũng coi đây là quả báo.
“Ta á, sống lâu thế này không thèm tin cái quả báo gì đó đâu. Con ả đĩ đượi kia không phải biết chút y thuật sao? Ta không tin chuyện này không liên quan đến nàng ta. Chuyện này chắc chắn là do con đĩ đấy làm.”
Lưu Ly đã cắt đứt con đường phát tài của Lê Bích Mai, Lê Bích Mai từ lâu đã ngứa mắt Lưu Ly, sao lúc này bà ta có thể không nhảy ra bôi nhọ Lưu Ly được?
Tất nhiên, sự bất mãn của Goá phụ Lê với Lưu Ly không chỉ giới hạn ở chuyện này.
Trong lòng bà ta rất không cam tâm.
Rõ ràng lúc trước Lưu Ly có thể là con dâu của bà ta, nếu là con dâu thứ hai của bà ta, chẳng phải tất cả tiền ả ta kiếm được bây giờ đều thuộc về bà ta sao?
Tuy nhiên, người phụ nữ trơ trẽn đó đã dụ dỗ con trai mình, lại còn có người đàn ông khác.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng Goá phụ Lê đều rất không cam lòng.
Lúc này, bà hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc trước đây mình khinh thường Lưu Ly như thế nào.
Trước khi Lưu Ly gặp nạn, bà ta khinh Lưu Ly là đồ thích đi dụ dỗ, sau khi Lưu Ly gặp chuyện, lại càng khinh thường.
Bà ta thậm chí còn không nghĩ rằng những lời nói xiên nói quàng của mình lại là sự thật.
“Bà nói cái thứ cứt chó gì vậy? Mồm đã ăn cứt thì đừng có ra hà vào người khác.” Goá phụ Lê vừa dứt lời, liền có người nhảy ra phản bác Goá phụ Lê.
Nhưng người nhảy ra phản bác lại khiến mọi người kinh ngạc, chính là Quân Tiểu Quyên.
Tại sao Quân Tiểu Quyên lại bảo vệ Lưu Ly?
Đương nhiên là loại thuốc mà Lưu Ly cho con gái bà là Thuý Châu thực sự làm giảm mùi hôi nách của Thuý Châu, còn có xu hướng khỏi hết.
Bây giờ trong lòng Quân Tiểu Quyên vô cùng cảm kích Lưu Ly, sao có thể để người khác nói xiên nói quàng, cắn bậy cắn bạ cô được?
Goá phụ Lê bị Quân Tiểu Quyên mắng, lập tức phừng phừng lửa giận: “Quân Tiểu Quyên, mày mắng ai ở đây là ăn cứt vậy? Chó lại lo bắt chuột, lo chuyện bao đồng. Tao nói Lưu Ly, chứ tao có động đến mày à?”
“Vậy cái nết cáu bẩn của Tiêu Thị bà không biết, chẳng lẽ cả cái thôn này không biết? Người như bà ta phải chịu quả báo là đáng. Bà không có chứng cứ gì mà ở đây vu khống Lưu Ly. Không phải mồm ăn cứt thì là gì nữa?”
Quân Tiểu Quyên lúc này không hề sợ Goá phụ Lê.
So ngang ngược à? Ai hơn ai?
Goá phụ Lê tức giận đến mức muốn lên túm lấy Quân Tiểu Quyên, nhưng lúc này hầu hết người dân trong thôn đều bênh vực Lưu Ly. Có Quân Tiểu Quyên khơi mào, mọi người đều xôn xao chỉ trích Goá phụ Lê.
Goá phụ Lê dám khiêu chiến với Quân Tiểu Quyên, chẳng lẽ lại dám khiêu chiến với tất cả phụ nữ trong thôn sao?
Kết quả là goá phụ Lê đã phải rời đi trong sự tức giận và bực bội.
Nhưng lúc này trong lòng Goá phụ Lê đã thầm hận những người trong thôn, thề trong lòng rằng chỉ cần Chính Nhi của bà ta đỗ đạt công danh, bà ta sẽ cho những người này đẹp mặt.
Lưu Ly không biết chuyện xảy ra trong thôn, nhưng Lưu Ly rất tin tưởng vào kiệt tác của mình, vì vậy Lưu Ly mới không để ý đến những gì đã xảy ra trong thôn.
Tất nhiên, lý do chính là cô ấy thực sự rất bận.
Vì mới sáng sớm, cổng nhà mới của cô đã chật kín xe ngựa...