Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua những tầng mây, chiếu sáng khắp mọi nơi, cứ như muốn gột sạch tất cả khói mù đêm qua.
Trong phòng, có lẽ vì quá mệt mỏi nên hai mẹ con ngủ rất say.
“Mẹ ơi——”
Bình Bình nói mê, sau đó hoảng sợ bừng mở mắt.
Tuy tiếng gọi đó rất nhỏ, nhưng vì cái gọi là mẫu tử liền tâm, nên trước tiên Lưu Ly tỉnh lại, sau đó quay đầu sang thì thấy sự hoảng sợ ẩn chứa trong mắt Bình Bình, cô vươn tay ôm Bình Bình vào trong lòng mình.
“Bình Bình đừng sợ, mẹ ở đây.”
Bình Bình vẫn còn hơi mơ màng, đôi mắt cậu hơi ửng đỏ khi nhìn thấy người ôm mình là mẹ.
Kể cả có chín chắn và kiên cường đi chăng nữa, thì cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Khi phải đối mặt với việc bị bắt cóc, đối mặt với kẻ biến thái như Mục Tân Thành, hay đối diện với cái chết thì nói không sợ là nói dối.
Nhưng Bình Bình lại cố nhịn không để mình rơi nước mắt.
Cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu không thể khóc, cậu phải bảo vệ mẹ, vậy nên cậu không thể khóc trước mặt mẹ.
Theo thói quen, Bình Bình coi mình thành người đàn ông duy nhất trong nhà, hoàn toàn quên mất rằng bây giờ mình đã có người gọi là ‘cha’.
Bây giờ điều khiến cho Lưu Ly khó chịu nhất là dáng vẻ hiểu chuyện và cố gắng chịu đựng của Bình Bình, cậu càng làm vậy càng làm cho cô cảm thấy đau lòng.
Lẽ ra, một đứa bé năm tuổi phải không buồn không lo, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cần gì phải để một đứa bé năm tuổi phải gánh vác cơ chứ?
“Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lưu Ly cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng.
Rõ ràng Bình Bình đã cố gắng thuyết phục mình đừng khóc, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi nghe thấy lời nói dịu dàng của mẹ, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa.
Lúc đầu cậu chỉ chảy nước mắt, sau đó biến thành khóc nức nở khe khẽ, cuối cùng đổi sang khóc lớn thành tiếng, cứ như muốn trúc hết tất cả hoảng sợ trong hai ngày hai đêm ra bên ngoài.
Lưu Ly ôm Bình Bình, mắt cô đỏ ửng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng.
Khóc được là tốt rồi.
Sau khi khóc xong có thể để cho mọi chuyện trôi qua.
Ngoài cửa, Cố Tại Ngôn lặng lẽ đóng cánh cửa phòng vừa mới mở hé ra, hắn cảm thấy rất hụt hẫng khi nghe thấy tiếng khóc trong phòng.
Tiếng khóc trong phòng kéo dài bao lâu thì Cố Tại Ngôn cũng đứng ngoài cửa bấy lâu.
Mãi cho đến khi tiếng khóc ngừng lại, Cố Tại Ngôn mới sai Tại Lâm và Nhật Thiên đi chuẩn bị khăn mặt, đồ ăn và quần áo sạch sẽ mang vào trong phòng.
Năng suất làm việc của Tại Lâm và Nhật Thiên rất cao, họ nhanh chóng mang các thứ vào trong phòng.
Đợi khi Lưu Ly và Bình Bình ra khỏi phòng, họ đã rửa mặc sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề.
Ánh mắt của Cố Tại Ngôn dừng trên dung mạo đã hoàn toàn hồi phục của Lưu Ly đầu tiên, hắn nhíu mày, cảm thấy có cảm giác gì đó rất quen thuộc.
Nhưng Cố Tại Ngôn khẳng định rằng, trong trí nhớ của hắn không có gương mặt này.
Sau đó, Cố Tại Ngôn nhìn đôi mắt đỏ ửng của Bình Bình, trái tim bỗng nhiên cảm thấy đau âm ỷ, chẳng kịp đề phòng.
Từ khi bắt đầu biết ghi nhớ thì đây là lần đầu tiên Bình Bình khóc đến vậy, sau khi khóc xong cậu cảm thấy rất xấu hổ. Lúc thấy Cố Tại Ngôn nhìn về phía chính mình, tuy trên mặt Bình Bình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hai tai lại đỏ ửng.
Cậu lo mình sẽ bị cha coi thường, thế nên cuối cùng chỉ có thể không được tự nhiên quay mặt sang hướng khác không để hắn nhìn.
“A ——”
Bầu không khí yên lặng trong sân bị một tiếng hét phá vỡ.
Cố Tại Ngôn nhìn về phía đó, thấy không chỉ Tại Lâm mà ngay cả Nhật Thiên cũng nhìn chăm chú hai mẹ con Lưu Ly với vẻ mặt kỳ quái.
Cố Tại Ngôn nhíu mày. Hắn chưa nói gì mà chỉ thản nhiên liếc nhìn ra hiệu cho họ.
Sau khi nhận được ánh mắt của chủ nhân mình, Tại Lâm và Nhật Thiên cùng nhau bước ra ngoài.
Đồ ăn sáng được đặt trên bàn đá trong sân, có cháo và bánh bao thịt, không quá phong phú nhưng cũng gọi là đầy đủ.
Sau khi Cố Tại Ngôn ăn sáng cùng hai mẹ con Lưu Ly xong, thì bảo mình có việc rồi ra khỏi sân.
Khi đi đến một cái sân gần đó, hắn nhìn thấy hai người Tại Lâm và Nhật Thiên đứng đều đứng đấy, có điều vẻ mặt của hai người rất khác nhau.
Nhật Thiên nhíu mày như đang nghĩ đến chuyện gì đó, còn Tại Lâm thì giống như phát hiện ra vùng đất mới, hắn nhìn Cố Tại Ngôn với ánh mắt phấn khích.
“Sao lại thế này?” Cố Tại Ngôn hạ giọng hỏi.
Hắn không thể không thấy sự khác thường của hai thuộc hạ. Hắn linh cảm trong đó có ẩn chứa gì đó, hơn nữa còn là chuyện không hề bình thường.
Tại Lâm thì không nói, nhưng từ trước đến nay Nhật Thiên đều chín chắn, hắn sẽ không tỏ vẻ mặt như thế mà không có lý do.
“Chủ nhân, ngài có con trai lớn như thế từ bao giờ vậy? Quả thật trông giống chủ nhân như một khuôn đúc ra.” Vẻ mặt Tại Lâm phấn khích. Trước kia chủ nhân không để bọn họ đến quá gần cho nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ của tiểu chủ nhân.
“Cuối cùng thuộc hạ cũng biết lý do vì sao chủ tử lại đối xử với ba mẹ con kia đặc biệt như vậy, hóa ra do đó là chủ mẫu và cậu chủ nhỏ…”
Tại Lâm gọi chủ mẫu cực kỳ trôi chảy. Nếu trước kia, khi gặp Lưu Ly, Tại Tâm không hề gọi cô là chủ mẫu, vốn dĩ một người phụ nữ nông thôn không hề xứng với chủ nhân, hơn nữa còn là một người phụ nữ nông thôn có dung mạo bị hủy hoại, lại càng chẳng xứng.
Nhưng bây giờ gương mặt thật của người phụ nữ nông thôn đó đã lộ ra, khi đứng cùng một chỗ với chủ nhân quả thật là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Suy nghĩ của Tại Lâm rất lanh lẹ, vừa nói xong đã nghĩ đến chuyện ở rất xa, cho nên hắn không nhìn thấy sắc mặt bỗng nhiên thay đổi của chủ nhân nhà mình.
Lúc này gương mặt Cố Tại Ngôn rất khiếp sợ, dáng vẻ cứ như bị sét đánh.
Trước đây người dân thôn Đại Vĩ cũng từng nói, Bình Bình rất giống hắn, nhưng lúc ấy hắn chỉ cho rằng người dân trong thôn nghĩ hắn là cha của đứa bé đó nên thuận miệng nói bừa, vì vậy hắn cũng chưa nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ thuộc hạ của hắn đều nói rằng đứa bé kia giống hắn như một khuôn đúc ra, điều này có thể nói lên điều gì?
Bất chợt, Cố Tại Ngôn bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của Bình Bình.
Lúc mới gặp, Bình Bình gầy gò ốm yếu, nước da vàng vọt, tuy trông có phẩm chất tốt, nhưng cũng không quá bắt mắt.
Sau này đứa bé đó được chăm sóc tốt nên nước da trắng hồng, trên mặt cũng có da có thịt. Nhưng vì ở cùng nhau đã lâu nên, hắn không chú ý đến sự thay đổi trong dáng vẻ của đứa bé đó.
Có thể nói, ấn tượng của hắn với dáng vẻ của Bình Bình, vẫn dừng lại tại lần gặp đầu tiên.
Nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại, hắn ngạc nhiên khi nhận ra, quả thật Bình Bình trông giống hắn đến bảy tám phần. truyện đam mỹ
Trên thế giới này, có điều trùng hợp đến vậy sao?
Đúng vậy, trong cái nhìn của Cố Tại Ngôn, tất cả mọi chuyện đều là sự trùng hợp mà thôi.
Hắn vẫn chưa nghĩ đến hướng mà Bình Bình là con của hắn.
Dù sao Lưu Ly vẫn luôn đợi ở thôn Đại Vĩ, thậm chí còn hiếm khi đến trấn Biên Lư.
Bây giờ hai đứa bá đã năm tuổi, nếu tính cả thời gian mang thai, thì khoảng hơn năm năm trước, chắc hắn đang ở Dự Châu, chuẩn bị đến biên giới Ung Châu.
Mà Dự Châu cách trấn Biên Lư vài ngày đường, năm ấy Lưu Ly chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không thể xuất hiện ở Dự Châu.
“Cậu bé đó không phải con của ta.” Cố Tại Ngôn lên tiếng phủ định lời của Tại Lâm.
Tuy rằng, bây giờ trên danh nghĩa hắn là cha của hai đứa bé đó, người đàn ông của Lưu Ly, nhưng đó cũng chỉ là giao dịch giữa hắn và người phụ nữ ấy mà thôi.
Nghĩ đến việc quan hệ giữa họ chỉ là một giao dịch, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy rất buồn bã.
Nhìn về phía Lưu Ly đang ở, ánh mắt của Cố Tại Ngôn tối dần, ngoài ra còn có thêm cả sự kiên quyết.
Ngay khi biết cô bất chấp nguy hiểm, trong lòng hắn cảm thấy rất hoảng loạn, thế nên hắn cũng hiểu rõ lòng mình.
Tuy chưa đến mức tình nghĩa sâu nặng đến chết không phai, nhưng Cố Tại Ngôn hiểu rõ rằng người phụ nữ đó đã chiếm rất nhiều phần trong lòng mình.
Sâu đến mức, nếu cô xảy ra chuyện gì, hắn sẽ muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Sâu đến độ, hắn không dám nghĩ đến chuyện buông tay.
Cho nên, kể cả hai đứa bé kia không phải con của hắn, hắn cũng không quan tâm.
Cả đời này, điều hắn thật sự muốn không nhiều lắm.
Vậy nên, hắn cũng tuyệt đối không cho phép ai làm cho họ bị tổn thương.
Nghĩ vậy, Cố Tại Ngôn bước ra ngoài, chuẩn bị sắp xếp cẩn thận việc thăng đường hai ngày sau.
Mục Tân Thành là em trai của Hoàng Hậu, chắc chắn bà ta cũng tham gia vào chuyện lừa bán người dân này, vậy nên đương nhiên ba ngày nữa sẽ có rất nhiều điều cản trở, hắn cần phải chuẩn bị cẩn thận trước mới được.
Đúng lúc Cố Tại Ngôn vừa mới bước một bước, thì Nhật Thiên vẫn chưa lên tiếng, lúc này lại nói: “Chủ nhân, hình như thuộc hạ đã từng gặp Lưu nương tử.”