Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 117: Ba ngày sau thăng đường



Động tác của Mục Tân Thành rất chậm, bởi vì ông ta muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Lưu Ly.

Nhưng điều khiến Mục Tân Thành không thể ngờ đến là, ngay lúc này, Lưu Ly lại đột nhiên lao về phía mình.

Sau đó ông ta liền cảm thấy cánh tay của mình tê rần, theo bản năng liền buông lỏng tay.

Vừa ngẩng đầu đã thấy trên cánh tay của ông ta bị cắm vào một cây kim thêu.

Mà bởi vì tay buông lỏng, đứa trẻ vừa ngã xuống đã bị Lưu Ly cướp lại ôm vào lòng

Mục Tân Thành từ trước đến nay đều không phải kẻ ngu, hành vi của Lưu Ly khiến ông nhận ra rằng chính mình có lẽ cô gái trước mặt này mê hoặc rồi. Vốn dĩ mục đích của người này chính là đứa trẻ trong tay ông ta kia.

Dưới cơn giận ngút trời, trong mắt Mục Tân Thành tràn ngập sát khí.

Nhưng lúc này một bàn tay của ông ta đã tê rần không thể động đậy, một bàn tay khác thì đã gãy, vì thế Mục Tân Thành liền hung hãn giơ chân đá về phía Lưu Ly.

Thực ra tất cả đều xảy ra rất nhanh, Lưu Ly chỉ kịp ôm lấy Bình Bình che chở trong lòng mình, căn bản là không kịp tránh.

Nhưng đau đớn lại không xuất hiện như tưởng tượng, lại 'phanh' một tiếng vang lớn.

Lưu Ly không bị đá đi, nhưng thân thể Mục Tân Thành lại bay ra ngoài, hung hăng nện xuống mặt đất.



Mục Tân Thành cảm thấy xương sườn của mình đã gãy, trong mắt mang theo oán độc nhìn về phía đầu sỏ gây tội Cố Tại Ngôn.

Thấy Cố Tại Ngôn từng bước đến gần mình, Mục Tân Thành cũng cảm thấy nguy hiểm đang gần kề, nhưng sợ hãi trong mắt chỉ vụt thoáng qua, chỉ còn lại ngang tàng kiêu ngạo.

"Ngươi có biết ta là ai không?" Mục Tân Thành hỏi, nhưng khi đối mặt với cặp con người lãnh lệ của của Cố Tại Ngôn, ông ta lại đột nhiên cảm thấy đôi mắt kia có hơi quen thuộc, như thể đã gặp ở đâu đó rồi.

Loại cảm giác này, khiến ông ta cảm thấy rất không ổn.

Mà ngay khi ông ta đang cực kỳ hoảng hốt, cái tay bị gãy của ông ta lại bị một bàn chân dẫm xuống.

"A——" Tiếng hét đau đớn vang lên.

Tiếp đó, lại tăng thêm lực, mà một chân khác đạp lên cổ ông ta, cảm giác đau đớn và không thể hít thở khiến không ta suýt chút nữa là tắt thở, càng đừng nói là nói thêm câu nào nữa.

"Ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là..." Cố Tại Ngôn nói đến đây cố ý dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo hơn, "Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biến thành một người chết."

Những lời này của Cố Tại Ngôn khiến cả người Mục Tân Thành lạnh run, lần thứ hai trong đời, ông ta cảm giác được uy hiếp của tử vong.

Mà lần đầu đã là mấy năm trước...

Mục Tân Thành còn chưa kịp nghĩ tiếp, ông ta chỉ cảm thấy tê rần, người đã hôn mê bất tỉnh.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng động.

Lưu Ly căng thẳng, nhưng lại nghĩ đến có Cố Tại Ngôn ở đây, cô lại thả lỏng, đôi tay ôm Bình Bình lại không hề thả lỏng chút nào.

Tiếp đó có người đến.

Người đến là Tại Lâm và Nhật Thiên, nhưng ai cũng không để ý đến, khi Nhật Thiên chú ý đến Lưu Ly đã hoàn toàn thay đổi, mày lại hơi nhăn lại, đáy mắt mang theo vài phần nghi ngờ.

"Kéo xuống đi, thông báo cho tri phủ, ba ngày sau thăng đường." Cố Tại Ngôn lạnh giọng hạ lệnh.

"Dạ!" Tại Lâm và Nhật Thiên vâng lệnh, cũng không nhiều lời, trực tiếp mang Mục Tân Thành đi.

Mà lúc này, Bình Bình sau khi biết mình đã an toàn thì rơi vào hôn mê.

Lưu Ly thấy vậy, thừa dịp Cố Tại Ngôn không chú ý, đút cho Bình Bình một chút nước linh tuyền.

Đang định bế Bình Bình lên, Cố Tại Ngôn lại tiến lên, "Để ta giúp."

Lưu Ly do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Đã một ngày cô không ăn gì, hơn nữa trên đường xóc nảy, cả người đã mệt mỏi từ lâu.

Trước đó còn không cảm thấy gì, hiện giờ mọi chuyện đã ổn, cô liền cảm thấy rất mệt mỏi.

Thân thể như vậy, cô sợ mình không ôm nổi Bình Bình.

Cố Tại Ngôn nhận lấy Bình Bình trong từ trong tay cô, nhìn đứa trẻ trong lòng, tay Cố Tại Ngôn không nhịn được nắm rất chặt, đáy mắt thoáng qua tia sáng ảm đạm.

Phủ trạch tri phủ.

Cát Thành Đông mang theo buồn bực quay lại phủ, ái thiếp của ông ta bưng canh gà đến hỏi han ân cần.

Hơn nửa đêm có ái thiếp làm ấm giường, tri phủ rất nhanh đã quên hết phiền não trước đó, cùng ái thiếp lăn vào ổ chăn.

Chỉ là chuyện vừa mới xong, khi Cát Thành Đông chuẩn bị đi ngủ, chợt có một lệnh bài được ném vào ngực ông ta.

"Ai?" Cát Thành Đông sợ tới mức giật mình, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ái thiếp của Cát Thành Đông cũng bị dọa sợ, nhìn thấy trong phòng có bóng đen, hét lên một tiếng chui vào lòng Cát Thành Đông.

"Ba ngày sau thăng đường."

Nhật Thiên cũng chẳng thèm nhìn hai người trên giường, chỉ để lại một câu như vậy liền xoay người rời đi.

Cát Thành Đông theo bản năng nhìn lại lệnh bài trên tay, lại thấy trong tay rõ ràng đang cầm lệnh bài tuần phủ.

Cát Thành Đông lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, trong lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi lo lắng.

Ba ngày sau thăng đường? Thăng đường gì chứ?

Mặc kệ ái thiếp còn đang hoảng sợ, Cát Thanh Huy nhanh chóng xuống giường mặc quần áo.

Ra khỏi phòng, liền có phủ vệ tiến lên.

"Vừa rồi có phát hiện là ai vào không?" Cát Thành Đông hỏi phủ vệ của mình.

"Bẩm lão gia, chưa từng." Phủ vệ đáp.

Cát Thanh Huy vừa nghe, sắc mặt khó coi.

Phủ vệ từ trước đến nay đều không rời xa mình quá, ngay cả phủ vệ cũng không nhận ra có người tới, có thể thấy năng lực của người tới mạnh cỡ nào.

Nếu đến giết mình, chỉ sợ chính mình đã mất mạng rồi.

Trong lòng luống cuống một chút, Cát Thành Đông mới nghĩ tới chuyện thăng đường ba ngày sau, liền ra lệnh cho phủ vệ, "Ngươi đi hỏi thăm, xem xem người kia đêm nay mượn lính của ta là đi làm gì."

Cứ cảm thấy việc ba ngày sau thăng đường và mượn năm trăm người có liên quan gì đó. Cát Thành Đông trong lòng cảm thấy rất lo lắng.

Phủ vệ nhận lệnh đi ra ngoài.

Không lâu sau, phủ vệ mang vẻ mặt hoảng loạn chạy đến.

"Lão gia, Quảng An Hầu phủ đã bị bao vậy."

Cát Thành Đông vừa nghe có liên quan đến An Hầu Phủ, chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

"Tiêu rồi..."

Bên kia, Cố Tại Ngôn ôm Bình Bình, dẫn Lưu Ly đến một ngôi nhà.

Lưu Ly cũng chưa từng hỏi chuyện ngôi nhà này là sao, sau khi Cố Tại Ngôn đặt Bình Bình lên giường, Lưu Ly cũng không động đậy ngồi bên cạnh giường Bình Bình, đợi Bình Bình tỉnh lại.

Nhưng không bao lâu sau Binh Bình liền phát sốt, nói mơ.

Lưu Ly bắt mạch cho Bình Bình, phát hiện đây là phản ứng khi bị hoảng sợ quá độ của Bình Bình, đau lòng trong đáy mắt đã sắp không thể hòa tan được.

Cứ việc như vậy, Lưu Ly vẫn rõ ràng rành mạch đọc tên mấy loại thuốc, nhờ Cố Tại Ngôn chuẩn bị giúp.

Đợi Cố Tại Ngôn mang thuốc tới, Lưu Ly cũng đã điều chế một lọ thuốc an thần cho Bình Bình.

Cho Bình Bình uống thuốc xong, không lâu sau Bình Bình cũng hạ sốt, cũng đã ngủ an ổn hơn rất nhiều.

Thấy vậy, Lưu Ly đã rất mệt mỏi cũng lên giường, nằm bên cạnh Bình Bình, không lâu sau đã thiếp đi.

Nhìn hai mẹ con hai người đã ngủ, Cố Tại Ngôn ra khỏi phòng.

Cố Tại Ngôn vừa ra khỏi phòng, đã thấy Tại Lâm và Nhật Thiên chờ ở cách đó không xa.

Cố Tại Ngôn lúc này vẫn chưa đeo mặt nạ lại, gương mặt khó nhìn cũng khiến hai người Tại Lâm và Nhật Thiên cảm thấy cả người phát lạnh.

"Chuyện hôm nay nhanh chóng truyền ra ngoài."

Cố Tại Ngôn nói, nhìn thoáng qua cửa phòng, "Truyền lại trấn Biên Lư đi."

Tại Lâm và Nhật Thiên nghe vậy, liếc nhìn nhau một cái.

Trong lòng hai người lúc này đều rõ ràng, chủ nhân không phải muốn truyền tin này lại trấn Biên Lư, mà là muốn truyền lại thôn Đại Vĩ.

Còn chủ nhân muốn là gì, bọn họ cũng ít nhiều đoán ra được rồi.

Chủ nhân là người như vậy, cũng không phải là người một điều nhịn chín điều lành.

Động đến người chủ nhân để ý, vậy nhất định phải thừa nhận lửa giận mà chủ nhân mang lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv