Ước chừng hai mươi phút sau cô về đến Song gia, cô về đây không báo trước nên Đào Yến Trúc không hề hay biết.
Từ trên lầu vọng xuống âm thanh chửi mắng vô cùng chói tai.
"Mau ăn nhanh lên đi, già mồm rồi còn hành hạ người ta chăm sóc nữa."
"Lão già chết tiệt, tại sao không chết luôn đi còn nằm lỳ ở đây làm gì, còn con nhỏ tiện nhân con gái của ông nữa. Tưởng hay lắm, vẫn cúi đầu về nhà chồng làm trâu làm bò cho người ta."
Song Hải nằm ỳ trên giường, đến hiện tại bệnh của ông cũng không khá hơn chút nào. Chỉ là tháng trước tỉnh dậy, nhưng căn bản là không thể đi lại như trước kia, điều đó còn khiến Đào Yến Trúc chán chường hơn, trước kia vì có tiền có bạc liền xem trọng, còn bây giờ tiền bạc thuộc vào tay rồi lại muốn bỏ mặc sống chết của Song Hải. Ông ấy thời gian vừa qua chịu đủ thứ lời cay nghiệt từ Đào Yến Trúc, nước mắt chảy xuống nơi đuôi mắt, bập bẹ ú ớ vài tiếng như một đứa trẻ đang tập nói. Đào Yến Trúc nghe thấy liền tức giận đập vỡ chén cơm trên tay của mình, cả sàn nhà đều toàn là mảnh vỡ, hét toáng lên: "Lão già, nếu ông biết điều thì nên chết đi, đừng làm phiền tôi nữa."
"Ớ... ớ..."
Thấy Song Hải cứ nhìn về phía cảnh cửa, Đào Duy Từ cảm thấy khó hiểu, kèm theo là chút lạnh sống lưng. Không hề chần chừ, bà ta quay lại nhìn vô tình thấy cô và Đinh Thiên Ân đứng trơ trơ nhìn mình bằng ánh mắt câm phẫn.
Trong tình thế bí bách, Đào Yến Trúc chỉ biết giả vờ diễn: "Ôi, ông không ăn thì thôi hà cớ gì hất đổ bát cơm."
Vừa nói vừa ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vụn, Lữ Thiết Nhan đứng ở đây từ nãy đến giờ, toàn cảnh tượng 'hãi hùng' này cô đã thấy hết, vậy mà Đào Yến Trúc còn tỏ ta không biết gì, diễn một cách xuất thần.
Con nhỏ này về đúng lúc thế nhỉ?
Mãi suy nghĩ sợ cô thấy chuyện vừa rồi mà Đào Yến Trúc vô tình làm mình bị thương. Lữ Thiết Nhan vỗ tay, khóe miệng giật giật: "Bà diễn hay lắm!"
Đào Yến Trúc cả kinh, mặc nhiên vẫn tỏ ra không biết gì: "Con nói gì vậy, dì không hiểu!"
"Khuôn mặt giả tạo của bà rành rành như vậy, tôi không nghĩ năm đó ba tôi có thể không nhìn ra mà đem lòng yêu bà. Bây giờ thì hay rồi, thời gian qua chắc ông ấy cũng sáng mắt khi biết bộ mặt thật của bà."
Song Hải nằm nghe rất rõ những lời mà co nói, kỳ thực ông hối hận rồi. Nếu như năm đó ông không đưa Đào Yến Trúc về làm vợ bé thì mẹ của cô cũng không chết oan như vậy, và con gái của ông cũng phải bị ức hiếp đến mức tự tử, may mắn thoát chết. Ngay lúc này Song Hải chẳng biết làm gì ngoài bật khóc, con tim ông quặn thắt khi nhớ về những chuyện độc ác mà Đào Yến Trúc tự miệng nói ông nghe, thật sự không tin người ông cho là thương người lại chính là con rắn có độc.
"Con nói gì, dì... dì..."
Lữ Thiết Nhan nghĩ đến viễn cảnh vừa rồi không khỏi giận dữ, siết chặt quai hàm của Đào Yến Trúc, nghiến răng ken két: "Bà đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi, nếu như hôm nay tôi không về tôi không biết bà còn làm ra chuyện gì hơn thế nữa?"
"Dù gì bà cũng sống với ba tôi mấy mươi năm qua, không có tình cũng có nghĩa cớ sao lại hành hạ ba tôi như vậy? Tôi tin bà nên mới để bà chăm sóc, nào ngờ bà đối với ông ấy chẳng khác gì mụ phù thủy độc ác."
"Đúng là mẹ ghẻ chưa bao giờ là tốt, từ trước đến giờ tôi không thể chấp nhận bà quả là đúng đắn."
"Cô làm gì mẹ tôi vậy?"
Song Nhĩ Khang đột nhiên chạy vào kéo tay cô ra, Đinh Thiên Ân kịp thời giữ lấy cơ thể co. Anh nhìn Song Nhĩ Khang bằng ánh mắt chết chóc, lạnh lẽo lên tiếng: "Dám đẩy vợ tôi?"
Song Nhĩ Khang quên mất việc có mặt anh ở đây, giống hệt mẹ của mình hắn, bị anh hù dọa cho liền sợ sệt, bí bách dịu giọng: "Ai da, Đinh tổng cũng ở đây sao? Hay là chúng ta xuống dưới nhà uống trà nói chuyện đi."
"Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi." Đinh Thiên Ân liếc mắt nhìn xuống bàn tay của Song Nhĩ Khang, chợt nghĩ đến cảnh tượng hắn mây mưa với biết bao nhiêu cô gái, chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ thấy dơ bẩn rồi. Đinh Thiên Ân đã lên tiếng cấm đoán Song Nhĩ Khang không thể không nghe, rụt tay về một cách vội vàng: "Xin lỗi, để tôi phủi áo cho ngài nha."
"Không cần,... vừa rồi anh dám đẩy Yết Hỷ của tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy."
Bất kỳ kẻ nào dám ức hiếp cô kể cả người nhà anh vẫn có thể xử lý.
"Mặc kệ hắn đi anh."
Lữ Thiết Nhan không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cô trấn áp lại tính khí nóng nảy của anh nhà, sau đó đi đến chỗ Song Hải, nhìn ông dịu dàng xen lẫn chút đau lòng: "Ba, con về rồi, con xin lỗi vì thời gian qua không đến, để ba chịu nhiều cực khổ rồi, con..."
Nói đoạn, không biết nước mắt từ lúc nào nước mắt lại tuôn ra, lả chả rơi xuống cánh tay của Song Hải, từng đốt ngón tay của ông đột nhiên khẽ động đậy, hình như có dấu hiệu chuyển biến tốt.
"Ớ...Ớ"
Hiện tại Song Hải không thể nói được thành câu chỉ đơn thuần ú ớ vài tiếng, nhưng ánh mắt của ông đã thể hiện rất rõ tâm tư, và những lời muốn nói. Lữ Thiết Nhan chỉ biết ôm lấy ông, nói ông nghe một chuyện: "Ba à, con còn có chuyện này muốn nói với ba. Ba sắp có cháu ngoại rồi đó."
Song Hải nghe xong dường như rất vui mừng, ông nhìn cô, trong đáy mắt chất chứa sự mừng rỡ, đôi tay khẽ nhúc nhích, Lữ Thiết Nhan cảm nhận được tay của ba di chuyển, nét mặt vui mừng khôn xiết. Rất lâu rồi cô mới cảm thấy vui như vậy, ngoài việc có thai ra thì đây là chuyện thứ hai khiến cô vui nhất.
Sau thời gian ngồi nói luyên thuyên đủ thứ chuyện với ba, khi Song Hải ngủ tít đi rồi cô mới không nói nữa, cùng Đinh Thiên Ân xuống lầu để giải quyết chuyện của ba mẹ con độc ác kia.
"Tôi nghĩ đã đến lúc ba mẹ con bà nên dọn đồ khỏi đây!"
Từng câu từng chữ mà cô nói tựa như nhát dao chí mạng đối với ba mẹ con. Đào Yến Trúc kích động, nhất thời không biết nên làm gì lại quỳ xuống van xin cô đừng đuổi mình đi,.
Bởi vì Đào Yến Trúc hiểu rõ nếu như bà ta rời khỏi căn nhà này thì công sức bao nhiêu năm qua đều đổ sông đổ biển, tiền bạc của cải đều không có một xu.