Mùađông năm thứ hai. Đã viết xong tiểu thuyết. Mất hơn một năm. Rời khỏi Kỳ Chiếu, cuộc sống của tôi sẽ tiếp tục thế nào, tôi chưa biết. Trong danh bạ không có số điện thoại nào thích hợp để gọi và kể lể nỗi niềm, trong thành phố không có số nhà nào thích hợp để đến gõ cửa hỏi thăm. Cuộcđời thất bại của tôi là một hòn đảo cô quạnh, không tính ngăn tài liệumới mở trong máy, chứa ngày một nhiều thêm thư điện tử của cô, nhưngcũng đang đi đến đoạn cuối rồi.
Sau khi đặt dấu chấm hết chocâu chuyện của Chu Khánh Trường, tôi đã viết một lá thư trả lời chongười bạn đọc chưa từng gặp mặt ấy:
Tôi đang sáng tác ở mộtthành phố cô chưa từng đi qua. Tên là Kỳ Chiếu. Tọa lạc ở phương BắcTrung Quốc, một thành cổ đã chết. Tôi nghĩ cô sẽ không đến đây, cũng như cô không bao giờ đi thăm Xuân Mai nữa.
Chúng ta không còn bất cứ cố hương nào trong đời mình, chỉ còn con đường dẫn đến những mảnh đất xa lạ xa xôi tiền đồ mờ mịt.
Câu chuyện của cô, tôi đã đọc. Tôi không dám đảm bảo sẽ giữ được nhữngbí mật này cho riêng mình. Cô viết thư cho tôi, bản thân hành động đó đã là mạo hiểm. Một trong các nhiệm vụ của sáng tác là moi ra và chuyênchở những bí mật sâu thẳm tăm tối vẫn ẩn náu ở một góc nào đó trong trái tim con người.
Như thế, nhân gian chật hẹp này mới cân bằng được.
Ngày mai tôi rời Kỳ Chiếu, công việc lần này đã hoàn thành. Có lẽ sẽ đi Ấn Độ du lịch, tôi luôn muốn tới đó, chắc cũng đến lúc thực hiện rồi.Sáng tác thường khiến tôi cảm thấy cuộc sống vận hành chậm đi, có ảogiác là mình đang sở hữu vô hạn, vì thế đôi khi sẽ dềnh dàng, lườibiếng, thờ ơ. Cứ hoàn thành một đợt sáng tác là tôi lại lạc mất vị trícủa mình trên thế gian này, đây là khó khăn của tôi.
Ngập đầytrong mắt là phồn vinh giả tạo, đến đâu cũng phấn khởi hân hoan. Tôi chỉ còn cách rút lui, bảo vệ sự độc lập của mình, không để mình trở thànhmột người phởn phơ đắc ý. Tôi nghĩ, đây không phải là thời đại của tôi,cũng không phải là thời đại của cô hay những con người trong câu chuyệncủa cô và tôi.
Chúng ta nên ứng xử thế nào đây. Có lẽ chỉ tình yêu và chân thực là đáng ra công theo đuổi.
Trong tiểu thuyết của tôi cũng xuất hiện Vị Không Đình. Tôi nghĩ thậtra có thể bắt gặp Vị Không Đình ở khắp mọi nơi. Trung Quốc có nhiều địadanh, tên người, tên vật trùng lặp, bởi nó là một đất nước có trí tưởngtượng vô cùng bí hiểm, tôi yêu Kỳ Chiếu, thiết tha hơn bất cứ lúc nào.Khi dần dần thấu hiểu vùng đất này, có thể bứt mình ra khỏi những nhântố hạn chế như biên giới hay quan niệm không gian để nắm bắt thuộc tínhcủa nó, tôi càng thấy xao xuyến gần gũi với nền văn minh nơi đây.
Phải giới thiệu như thế, vì tôi biết cô sẽ không đến đây.
Tôi có sử dụng một số tên đất và tên người của cô.
Tôi nghĩ số mệnh con người có một quy luật phổ biến, đó là bất kể ởchân trời góc bể hay mé nào của địa cầu, chúng ta cũng đều có thể bắtgặp sự tồn tại của một bản thân khác.
Cảm ơn cô đã mang đến cho tôi những kí ức này.
Việc chia sẻ khiến cho cuộc sống của chúng ta có thêm sức nặng.
Tạm biệt cô.