Xuân Ý Nháo

Chương 106: Phiên ngoại: Người tốt nhất trên thế giới



Tĩnh Thất một mảnh yên tĩnh, lúc Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn bước vào, cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, đối mặt với bức tường, nghe tiếng y bước vào, vậy mà cũng không hề nhúc nhích.

Lam Vong Cơ bước tới, nhẹ nhàng gọi hắn: "Nguỵ Anh, dậy ăn tối".

Nguỵ Vô Tiện không quan tâm, Lam Vong Cơ lại gọi một tiếng: "Nguỵ Anh".

Người nằm trên giường vẫn bất động, nhưng mở miệng ra nói, "Không ăn, không ăn"

Giọng điệu không tốt chút nào, vừa nghe là biết giận dỗi, Lam Vong Cơ lại nói: "Ăn trước, rồi từ từ bớt giận".

Những lời này càng khiến Nguỵ Vô Tiện không muốn nghe, bật dậy, "Được ha, bây giờ ngươi cũng không dỗ dành ta nữa, không phải cũng cảm thấy ta nghịch phá bướng bỉnh, không thích ta nữa đúng không".

Lam Vong Cơ bình đạm nói: "Vĩnh viễn sẽ không" ngừng một chút, lại nói: "Sẽ không có không thích ngươi"

Dù sao đã ở bên nhau năm năm, Lam Vong Cơ cũng có thể hiểu được Nguỵ Vô Tiện, câu nói này lập tức khiến Nguỵ Vô Tiện hết giận, thân tâm đều mềm nhũn, lại ngã xuống, "Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ ngồi xuống bên mép giường, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy thắt lưng y, đầu gối lên đùi y, giọng nói buồn buồn, "Lam Trạm à, sư tỉ không thích ta nữa, làm sao đây".

Muốn nói tại sao xuất hiện tình huống này, thì phải nói đến cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn trước đó...

***

Sau khi nghe lời thổ lộ từ đáy lòng của Kim Tử Hiên, tuy người đã bỏ chạy mất, những từng chữ từng câu nói đó vẫn ở trong tim Giang Yếm Ly, cho nên trong lòng nàng cũng không thể bình tĩnh được nữa, cả gương mặt gần như đỏ bừng, nói với Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, nàng sẽ về cùng với Kim phu nhân.

Giang Yếm Ly luôn thích Kim Tử Hiên, mẫu thân của hai người lại có quan hệ tốt, vì vậy bọn họ đã biết nhau từ nhỏ, từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng nàng cũng biết, Kim Tử Hiên luôn coi thường nàng. Nhưng vì hôn ước này, trong lòng vẫn còn chút chờ mong, nhưng chút chờ mong này từ sau khi Nguỵ Vô Tiện đánh Kim Tử Hiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đương nhiên đã không còn nữa.

Nàng biết rất rõ Kim Tử Hiên không thích mình, một chút cũng không thích. Tuy hôn ước đó vẫn luôn tồn tại, nhưng trái tim Giang Yếm Ly, đã không còn hy vọng gì nữa.

Vì vậy nhiều năm trôi qua, tuy Ngu phu nhân và Kim phu nhân nỗ lực tác hợp, tạo cơ hội gặp gỡ, nhưng Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên vẫn luôn trong tình trạng không nóng không lạnh, hôn ước vẫn còn, nhưng giữa hai người làm như có một khoảng cách cực lớn ngăn lại. Đối với việc này Giang Phong Miên luôn chủ trương huỷ bỏ hôn ước, nhưng Ngu phu nhân kiên trì chờ đợi, trạng thái vi diệu này giữa bọn họ cứ thế được duy trì, là phu thê chưa cưới, nhưng ngày kết hôn lại mờ mịt tận đâu đâu.

Giang Yếm Ly ngồi trên đài quan sát xem săn bắn, Kim phu nhân liên tục nói chuyện với nàng, nàng chỉ thỉnh thoảng gật đầu phụ hoạ, thật ra không nghe được gì. Những lời nói mới vừa rồi của Kim Tử Hiên, khiến trái tim vốn đã mất hy vọng từ lâu của nàng, tựa hồ như sống trở lại. Chỉ là không cho phép mình mơ tưởng, nhưng khi nhận ra, mới phát hiện ý nghĩ đó chưa từng bị gạt bỏ thành công.

Trong lòng nàng kích động khó mà bình tĩnh, nghĩ đến lát nữa sẽ gặp Kim Tử Hiên, nên đối mặt thế nào? Ôm tâm tư rối loạn, đợi lâu thật lâu, cho đến khi cuộc đi săn kết thúc, lúc trao giải thưởng cho những người chiến thắng, Kim Tử Hiên vẫn không xuất hiện.

Kim phu nhân cũng sốt ruột lên, ở đó nói: "Thằng nhỏ ngốc này, thật là, A Ly, con không cần bận tâm, chắc chắn là xấu hổ quá nên trốn mất rồi, hay là con ở chơi với chúng ta vài ngày trên Kim Lân Đài?"

Giang Yếm Ly còn chưa trả lời, có người đã mở miệng nói giúp cho nàng: "Cám ơn ý tốt của Kim phu nhân, sư tỷ vẫn nên cùng chúng ta trở về thôi."

Kim Tử Hiên mãi không đến, cho tới khi Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, còn có Lam Vong Cơ, người vẫn luôn lặng lẽ đi theo Nguỵ Vô Tiện, đến đây.

Nguỵ Vô Tiện cười nói với nàng: "Sư tỷ, cuộc đi săn đã kết thúc, chúng ta đến đón tỷ".

Sau đó vỗ một cái vào lưng Giang Trừng, Giang Trừng hiểu ý ngay: "A tỷ, đi về thôi, Nguỵ Vô Tiện khó khăn lắm mới trở về Vân Mộng, không phải tỷ có nhiều chuyện để nói với hắn sao?"

Đúng thật là Nguỵ Vô Tiện từ sau khi đính hôn với Lam Vong Cơ, mặc dù thời gian trở về Vân Mộng không tính là ít, nhưng so với hồi còn ở chung, thì thời gian bọn họ gặp nhau thật sự là quá ít. Giang Yếm Ly luôn rất thương yêu đứa em trai này, tất nhiên luyến tiếc hắn, mỉm cười với Kim phu nhân, nói: "Kim phu nhân, ta vẫn nên trở về trước".

Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng vừa nghe thấy, vội vàng chào từ biệt Kim phu nhân, Giang Yếm Ly thì bị hai đứa em trai đẩy đi, Lam Vong Cơ vẫn lặng lẽ đi phía sau.

Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ: "A Tiện, A Trừng, các ngươi làm sao vậy?"

Cả hai mặt mũi tươi cười đầy vẻ vô tội, "Không có gì, không có gì, chỉ là đói rồi, nhớ món canh sườn hầm củ sen của sư tỷ thôi".

"Ái chà, hai người các ngươi, thật sự là chưa trưởng thành mà". Trong lòng Giang Yếm Ly, hai đứa em trai nhà mình, mãi mãi vẫn là những đứa trẻ, cũng chưa bao giờ thấy phiền vì bọn hắn hồ nháo, chỉ cười rồi cùng đi.

Một đường cứ đẩy Giang Yếm Ly đi thật nhanh, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng không ngừng trao đổi ánh mắt, kế hoạch là: chỉ cần ra khỏi sân săn bắn, là lập tức ngự kiếm, Lam Vong Cơ mang Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng mang Giang Yếm Ly, rời khỏi cái nơi quái quỷ này, mới có thể thoát được tên Kim khổng tước!

Về lý do tại sao Nguỵ Vô Tiện không tự mình ngự kiếm, mà Lam Vong Cơ phải mang hắn, Giang Trừng có hỏi, nhưng Nguỵ Vô Tiện cười với hắn, "Ngươi thật sự muốn biết?"

Rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng Giang Trừng đã cảm thấy đau mắt, đau tai, "Không, ngươi nên câm miệng đi".

Mấy năm nay, Giang Trừng đã càng ngày càng thông minh hơn, cũng cảm thấy sâu sắc là mình càng lúc càng mù và điếc, cũng không muốn phải chịu thêm bất kỳ sự tàn phá nào nữa.

Vẫn còn một đoạn nhỏ nữa mới ra bên ngoài sân săn bắn, thế nhưng cố tình xui rủi làm sao, Giang Yếm Ly đang nói chuyện với bọn hắn, đột nhiên tim đập mạnh một cái, nhìn sang bức tường bên hông, nhìn thấy thấp thoáng một góc áo choàng màu vàng bên bức tường.

Tu vi của Giang Yếm Ly không tốt, nhãn lực thính lực không được như Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, nhưng nàng có giác quan thứ sáu nên nhìn sang, và phát hiện ra, hai người kia lại còn chưa thể phát hiện ra sao? Vội vàng chắn tầm nhìn của nàng lại, định chuyển đề tài nói chuyện, nhưng Giang Yếm Ly bỏ qua bọn hắn, đi về hướng bên kia kêu lên: "Kim công tử?"

Góc áo màu vàng rõ ràng thoáng động lên một chút, Giang Yếm Ly sợ y lại bỏ chạy, nên nói: "Kim công tử đợi đã!"



Áo choàng màu vàng đó không động đậy nữa, sau đó Giang Yếm Ly đi tới, quẹo ra phía sau bức tường, cuối cùng nhìn thấy Kim Tử Hiên xoay đầu đi, không chịu quay người lại.

Giang Yếm Ly nhớ lại mấy năm qua, thái độ của Kim Tử Hiên luôn luôn cao ngạo, lại có chút cảm giác không xác định những lời nói vừa rồi ở sân săn bắn, là thật hay giả? Là mơ là mộng? Hay là tự mình tưởng tượng đến điên rồi? Đột nhiên cảm thấy hơi thảm thương, nàng nói: "Kim công tử, nếu ngươi không muốn gặp ta, vậy thì tạm biệt nhé".

Kim Tử Hiên gấp gáp, người này khi gấp lên thì có chút bất chấp mọi thứ, vội vã quay người lại, "Không, không phải, Giang cô nương! Không, không phải là không muốn gặp nàng!".

Là giọng của Kim Tử Hiên, nhưng trước giờ chưa từng thấy y nói lắp bắp như vậy, là gương mặt của Kim Tử Hiên, nhưng trước giờ chưa từng thấy y thê thảm như thế.

Một bên mặt Kim Tử Hiên bị sưng lên, lời nói không được rõ ràng là bởi vì bị thương, hai mắt cũng tím đen, đầu tóc có chút lộn xộn, vừa nhìn là biết bị người ta đánh một trận.

Cũng vì gấp gáp, nói xong mới phát hiện không thể để Giang Yếm Ly nhìn thấy bộ dạng hiện giờ, Kim Tử Hiên vẫn luôn rất tự tin đối với khuôn mặt của mình, ai mà không muốn thể hiện khía cạnh tốt đẹp nhất trước mặt người trong lòng, nhưng lúc này... y vội vàng lấy tay che mặt lại, nói: "Vừa, vừa rồi, chạy quá vội, vấp, vấp ngã".

Giang Yếm Ly xoay người lại, nhìn Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện, còn có Lam Vong Cơ ở cùng, hiếm khi nhìn trời không nói gì, giọng nàng nghiêm túc hẳn lên: "A Tiện, A Trừng, là các đệ phải không?"

Ba người tiếp tục nhìn trời, nhưng thật ra cả thể xác lẫn tinh thần của Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đều đã bắt đầu phát run, không thể giả vờ được nữa, mặc dù Giang Yếm Ly không gọi tên Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ không hiểu sao cũng bắt đầu có chút hoảng sợ. Nói cho cùng tuy Lam Vong Cơ không đánh người, nhưng là đồng phạm cung cấp công cụ chủ yếu nha.

Giang Yếm Ly lại nói: "A Tiện, A Trừng?"

Nàng vẫn luôn rất dịu dàng, cực kỳ hiếm khi có giọng điệu nghiêm khắc như vậy, cả hai trở nên sợ hãi, Giang Trừng đụng Nguỵ Vô Tiện một cái, ý hỏi hắn nên làm gì, cái chủ ý tồi tệ này vốn do Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra, vì vậy căng da đầu, nói: "Nhưng mà, hắn muốn cướp lấy sư tỷ á!!!"

Chỉ thấy Giang Yếm Ly thở dài một hơi, "A Tiện, đừng quá bướng bỉnh". Sau đó hành lễ với Kim Tử Hiên, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Kim công tử, là A Tiện A Trừng quậy phá, ta dẫn bọn chúng đến xin lỗi". Sau đó ánh mắt nàng có chút né tránh, cuối cùng hạ quyết tâm, "Ta, xức thuốc cho ngươi nhé?"

Quả thực là may mắn từ trên trời rơi xuống, trái tim Kim Tử Hiên đều bay bổng lên chín tầng mây, làm gì còn nhớ tại sao bị đánh, vết thương có đau không, chỉ biết ngơ ngẩn mỉm cười gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện rất là không vui, rút Tuỳ Tiện ra bỏ chạy, cũng không thèm quan tâm bọn họ như thế nào, thẳng một đường bay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, chính là cứ trong trạng thái này suốt mấy ngày qua.

***

Những ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ không luồn vào trong mái tóc dài mềm mượt của hắn, chỉ nghịch những lọn tóc. Nguỵ Vô Tiện thấy vừa có chút thoải mái vừa có chút hưởng thụ, nói: "Sư tỷ nhất định thất vọng về ta, sư tỷ không thích ta nữa".

Lam Vong Cơ an ủi hắn: "Sẽ không".

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy sư tỷ như thế, trước đây ta có nghịch phá như thế nào đi nữa, sư tỷ vẫn sẽ chiều theo ta".

Cho nên, hắn mới thực sự có linh cảm Giang Yếm Ly sắp bị Kim Tử Hiên cướp mất, vừa nghĩ tới Kim Tử Hiên hắn liền ấm ức bực bội, "Tại sao lại là tên Kim Tử Hiên đó chứ! Ta không thích hắn!" Hắn điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục: "Ta biết mọi người đều nói sư tỷ không xứng với Kim Tử Hiên, nhưng sư tỷ ở trong lòng ta, là người tốt nhất trên thế giới, tên Kim khổng tước đó mới là không xứng với sư tỷ!"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, nói: "Nhưng ngươi có biết, sư tỷ cũng cảm thấy ta không xứng với ngươi?"

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện không phải không nghĩ qua, người đời có suy nghĩ giống nhau về hắn và Giang Yếm Ly, nhưng Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có người cảm thấy Lam Vong Cơ không xứng với hắn, hắn ngạc nhiên nói: "Lam Trạm, thế nào vậy?"

Lam Vong Cơ kể cho hắn, khi điều tra về người kế thừa của con yêu sói mấy năm trước, cái lần đầu tiên bọn hắn trở về Liên Hoa Ổ, có một buổi sáng sớm, Nguỵ Vô Tiện không chịu ăn bữa sáng y mang tới, đòi uống canh của Giang Yếm Ly. Tối trước đó Lam Vong Cơ bắt nạt hắn tàn nhẫn, đương nhiên đau lòng thông cảm cho hắn, tự mình đi đến phòng bếp nhỏ của Giang Yếm Ly để kiếm nàng, mang canh về cho hắn.

Giang Yếm Ly nhìn thấy hiếm khi Lam Vong Cơ có một mình, mỉm cười múc canh cho y, hỏi y: "Lam nhị công tử cảm thấy A Tiện thế nào?"

Lam Vong Cơ không giỏi nói chuyện, thành thật trả lời: "Rất tốt".

Giang Yếm Ly lại cười, nói với y: "A Tiện ấy mà, từ nhỏ đã thích nghịch phá, vẫn luôn bướng bỉnh với người mà hắn thích, tuy thích nhõng nhẽo, nhưng thật ra tính tình vừa cương quyết vừa cứng rắn". Nói đến Nguỵ Vô Tiện lúc trước, vẻ mặt nàng có chút hoài niệm, lại nói: "Mẹ ta ngày nào cũng la mắng, thường xuyên phạt, mà tính tình không thay đổi. Nghe nói gia phong của Cô Tô Lam thị rất nghiêm, Lam nhị công tử có chịu được tính tình này của A Tiện không?"

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Nguỵ Anh thích nghịch phá, nhưng không phải là không biết chừng mực".

Giang Yếm Ly cũng đồng ý, khẽ gật đầu, nói: "Lam nhị công tử là một nhân tài, ta biết rất nhiều rất nhiều người trong tiên môn bách gia muốn làm mệnh định chi nhân của Lam nhị công tử, cũng sẽ nói A Tiện bám vào ngươi, nhưng trong mắt ta A Tiện là người tốt nhất trên thế giới".

Nàng hiếm khi giấu đi nụ cười dịu dàng, trên mặt là vẻ nghiêm túc, Lam Vong Cơ hiểu nỗi lo lắng của nàng, đứng dậy trân trọng hành lễ với nàng, "Vong Cơ, sẽ cố gắng làm người tốt nhất thế giới".

Y dùng lễ dành cho trưởng bối đối với nàng, Giang Yếm Ly vốn cũng không lớn hơn bọn hắn bao nhiêu tuổi, Lam Vong Cơ căn bản không cần như thế, nhưng lễ này, câu nói này, là lời hứa của y với Giang Yếm Ly, rất đơn giản, nhưng lời nói trấn an này càng chạm đến trái tim người ta hơn.

Giang Yếm Ly lại cười lên, tiếp tục múc canh cho y, "A Tiện thật là may mắn nha".

Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, liếc nhìn qua nồi canh trên bếp, hỏi nàng: "Giang cô nương, có thể làm phiền cô nương một việc không?"

***

Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ nghe Lam Vong Cơ hay Giang Yếm Ly kể chuyện này, hắn chống đầu lên, nói: "Sau đó sư tỷ dạy ngươi hầm canh?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện hơi kinh ngạc, hoá ra Giang Yếm Ly và Lam Vong Cơ có một bí mật, hắn vẫn nghĩ rằng chỉ có dạy y hầm canh, thì ra còn có chuyện này nữa. Trong lòng hắn cảm động, "Sư tỷ, sư tỷ...." Sau đó giọng nói lại mang vẻ uỷ khuất, "Lam Trạm, làm sao bây giờ, sư tỷ đã ủng hộ người ta thích như thế, nhưng ta lại đánh người mà nàng thích, còn đánh hai lần, sư tỷ có tha thứ cho ta không?"



Lam Vong Cơ không thể chịu nổi khi nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của hắn, tuy bề ngoài đã trưởng thành, nhưng trong mắt y Nguỵ Vô Tiện vẫn không hề bớt vẻ đáng yêu. Lam Vong Cơ ôm gương mặt hắn nâng lên, khẽ chạm vào đôi môi quen thuộc đó, "Sửa sai"

Bị y hôn một cái Nguỵ Vô Tiện liền không muốn rời ra, động tác vô cùng tự nhiên vòng tay lên cổ y, chủ động dán môi lên, vừa cọ cọ cánh môi vừa nói: "Vậy ngươi đi cùng ta".

Tất nhiên Lam Vong Cơ không từ chối hắn, mấy năm nay, hắn muốn đi đâu thì Lam Vong Cơ đều đi cùng hắn, cũng không có chút lo lắng nào về gia quy cực kỳ nghiêm khắc của Lam thị, hay là chịu không nổi tính tình của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện nghịch phá thế nào, Lam Vong Cơ cũng chỉ biết chiều theo, càng lúc càng chiều chuộng.

Vì thế đáp lời hắn: "Được"

Chỉ thấy đôi mắt mắt hoa đào mà y thích nhất cong lên, cười thành tiếng, sau đó ôm chặt lấy y, đòi một nụ hôn ngọt ngào.

***

Lan Lăng Kim thị có tiền như thế, Kim Tử Hiên dùng linh đan diệu dược, hồi phục rất nhanh, lúc bước ra thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, vết thương trên mặt đã khỏi rồi, nhưng vẫn có chút đề phòng, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại muốn làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ vênh váo đó của y liền không vui, nhưng vẫn nhịn xuống nói: "Sư tỷ của ta là người tốt nhất trên thế giới, tuy ngươi không giỏi bằng Lam Trạm, nhưng Lam Trạm đã là của ta, nếu ngươi muốn ta gật đầu đồng ý cho ngươi và sư tỷ ở cùng nhau, thì ngươi phải bảo đảm sau này đối xử với sư tỷ giống như Lam Trạm đối với ta!"

Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, đôi thần tiên quyến lữ, nhiều truyền thuyết và sự tích được viết thành một bộ sách vẫn còn đang tiếp tục ra mắt trên phố, Kim Tử Hiên đương nhiên cũng biết tình cảm tốt đẹp của bọn hắn, hơn nữa Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện, có là người mù cũng có thể nhìn ra tốt như thế nào. Nhưng Kim Tử Hiên sẽ không thể biểu hiện yếu đuối, y nói: "Mặc dù ta không ưu tú về mọi mặt như Hàm Quang Quân, nhưng đối với Giang cô nương, ta nhất định không thua kém bất kỳ người nào".

Tuy vẫn nhướng cao lông mày, giọng điệu cao ngạo, nhưng những lời Kim Tử Hiên nói ra là thực sự rất nghiêm túc. Nguỵ Vô Tiện cũng nhướng mày, sau đó nói: "Coi như ngươi thức thời, nếu ngươi dám đối xử không tốt với sư tỷ ta, ta cho ngươi biết..." đang nghĩ đe doạ thế nào tốt hơn, nên nhìn qua hỏi ý Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện luôn có thói quen, gặp chuyện gì đại sự đều muốn tham khảo ý kiến Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, nên làm gì đây ha?"

Lam Vong Cơ lặng lẽ lấy túi càn khôn ra, từ trong đó lấy ra một cái bao to, bình đạm nói: "Ta có rất nhiều bao".

"Ha ha ha ha ha ha ha! Đúng, Kim Tử Hiên, chúng ta có rất nhiều bao, ngươi tự cân nhắc đi". Nguỵ Vô Tiện cười không dừng được, vùi vào trong lòng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn leo lên Tị Trận, mặt không đổi sắc đi mất.

Chỉ còn lại Kim Tử Hiên đứng ở dưới bậc thang dài của Kim Lân Đài, mắt chữ O mồm chữ A.

***

Lam Vong Cơ không mang hắn trở về Cô Tô, mà đi Liên Hoa Ổ, vừa hạ xuống đất, nhìn thấy Giang Trừng, Giang Trừng nói: "Ta nói mà, sáng sớm hôm nay a tỷ đã xuống bếp bận rộn, hoá ra là ngươi sắp tới, tại sao không nói với ta một tiếng".

Bản thân Nguỵ Vô Tiện còn không biết hắn sắp đến nữa là, làm sao Giang Yếm Ly lại biết? Đi hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm? Ngươi?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, "Ta truyền tin cho sư tỷ".

Lúc này không chỉ Nguỵ Vô Tiện, cả Giang Trừng cũng đều kinh ngạc, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, tại sao ngươi có thư từ qua lại với sư tỷ?"

Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, nói: "Nguỵ Anh, có vài chuyện ngươi không nói, sư tỷ lại muốn biết".

Biết Nguỵ Vô Tiện có sự kiêu ngạo nhỏ của riêng mình, nên trước giờ đối với Giang Yếm Ly chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, Giang Yếm Ly lo lắng cho hắn, vì vậy thỉnh thoảng sẽ gửi thư cho Lam Vong Cơ, để hỏi thăm tình hình.

Cho dù phân cách hai nơi, sự chia cách đó cũng không thể tách rời hai tỷ đệ, vẫn luôn có những ràng buộc kết nối hai tỷ đệ lại với nhau. Giang Yếm Ly mãi mãi sẽ mỉm cười nói với hắn: "A Tiện, ngươi là đệ đệ của ta".

Chắc là nghe thấy động tĩnh, Giang Yếm Ly ra khỏi phòng bếp, mỉm cười với bọn hắn: "A Tiện, A Trừng, Vong Cơ, muốn uống canh không?"

"Muốn, muốn" Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhào tới, bất kể hắn lớn như thế nào, thay đổi ra sao, chỉ cần ở trước mặt Giang Yếm Ly, Nguỵ Vô Tiện dường như mãi mãi là đứa trẻ ngày đầu đến Liên Hoa Ổ té từ trên cây xuống bị gãy chân, đợi Giang Yếm Ly mỉm cười đến giúp hắn, mỉm cười lấy canh cho hắn. Hắn nói: "Sư tỷ, lâu rồi không uống canh của sư tỷ! Ta muốn uống nhiều nhiều!"

Giang Yếm Ly cười nói: "Bớt nịnh ta đi, Vong Cơ nấu cho ngươi còn ít sao?"

Giang Trừng tức giận nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi hay ha, bình thường ta còn không có để uống đó, đừng có giành của ta!"

"Ha ha ha Giang Trừng, tìm vợ học nấu canh cho ngươi không phải là được rồi sao, nhưng có tìm được không? Ha ha ha ha ha". Nguỵ Vô Tiện luôn thích tỏ vẻ hơi khoe khoang mà cười nhạo hắn như thế này, Giang Trừng trực tiếp mắng hắn "Cút". Sau đó trừng mắt nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ mỉm cười, sau đó quay người đi cùng Lam Vong Cơ, "Sư tỷ sư tỷ, Lam Trạm thực sự làm rất tốt, hương vị rất giống của sư tỷ nấu, nhưng đồ đệ sao lợi hại bằng sư phụ, vẫn cần sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn".

Lam Vong Cơ cũng đồng ý, "Vâng" một tiếng, "Xin sư tỷ chỉ giáo thêm".

Giọng nói Giang Yếm Ly nhẹ nhàng, mỉm cười, "Ôi chao, hai đệ đệ của ta đã đủ nghịch phá rồi, giờ lại thành ba người, cùng nhau tâng bốc ta, làm sao mà ta chịu nổi".

"Sư tỷ xứng đáng, xứng đáng".

"A tỷ có thể chịu nổi, chịu nổi"

Làn gió nhẹ nhàng của Liên Hoa Ổ mang theo hương sen thật thanh mát thật ngọt ngào thổi đến, bốn tỷ đệ này, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ, Giang Trừng vây lấy Giang Yếm Ly, cười nói rôm rả, cùng nhau đi vào gian bếp nhỏ.

- --------------------------------

Hết thiệt rồi!!! Hẹn truyện sau:)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv