Sau đó cũng không đợi hắn nhiều lời, tách hai chân hắn ra, xoa ấn chỗ tiểu huyệt khẩu bí ẩn kia. Nguỵ Vô Tiện sớm đã quen dùng phía sau để lên tới đỉnh, không có Lam Vong Cơ, hắn có làm gì đi nữa cũng không đạt đến sự thoả mãn cuối cùng, hiện giờ chỉ sờ một cái đã không muốn chịu nổi, huyệt khẩu đói khát không thể nhịn được nữa, từng đợt hôn lên ngón tay của Lam Vong Cơ, mút lấy muốn kéo vào bên trong.
Chỗ có màu sắc nhợt nhạt non mềm kia, khép thật chặt, Lam Vong Cơ xoa tròn vài lần ở đó, vừa khô vừa ráp, quá lâu rồi không làm, đừng nói là muốn cự vật của Lam Vong Cơ đi vào, hiện giờ chỉ là ngón tay đi vào, e rằng cũng rất chặt.
Nguỵ Vô Tiện nhìn cự vật màu đỏ sẫm giữa hai chân Lam Vong Cơ, sớm đã đứng thẳng ở đó, mặc dù vật đó trông thật dữ tợn, vừa thô vừa to, nhưng thật sự là có thể làm cho hắn sướng muốn chết. Càng biết sự lợi hại của vật đó, hắn càng thèm muốn nó nhiều hơn, thân thể không kềm được run rẩy lên, giọng nói hắn mềm mại nũng nịu, thúc giục y: "Lam Trạm, vào đi mà, ta thật nhớ ngươi".
"Không được, quá chặt". Lam Vong Cơ chưa vào hết một ngón tay, mặc dù bản thân đã đi vào bên trong rất nhiều lần, nhưng lâu rồi không khai phá, chật đến nỗi một ngón tay cũng khó di chuyển, nhưng cả hai đều không thể chờ nổi nữa, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo hối thúc, Lam Vong Cơ lại chưa bao giờ không muốn đi vào, y chỉ ước gì có thể nhanh chóng kéo banh hai chân hắn ra, tiến vào cái chỗ tiêu hồn đó.
Lam Vong Cơ liếc nhìn xuống đất, chiếc hộp sắt nhỏ màu bạc đó, phát ra ánh sáng rực rỡ, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y hiếm khi xuất thần lúc ở trên giường, theo ánh mắt y nhìn qua, mỉm cười, "Nhị ca ca, muốn dùng thì dùng đi". Sau đó làm như suy nghĩ một chút, rồi tự bật cười lên, "Thật ra từ lâu ta đã phát hiện ra, mỗi lần cái đó xuất hiện, là ánh mắt ngươi đều đặc biệt chú ý".
Lúc này thật sự là xấu hổ không biết chui vào đâu. Những suy tính nhỏ không giấu được người ta của mình, đều đã bị người ta phát hiện ra, tai và cổ Lam Vong Cơ nháy mắt đỏ bừng, tay Nguỵ Vô Tiện bị trói, bất tiện, nên dựa qua dùng môi chạm vào cần cổ đỏ bừng đó, "Úi chà, nóng thế này, có gì phải xấu hổ đâu, muốn dùng thì dùng thôi". Hắn buồn cười, lại giống như cố tình, tiếp tục nói, "Nhưng Lam nhị công tử đoan phương nhã chính, thế mà âm thầm muốn làm chuyện này với ta, ở nhà các ngươi không phải là sẽ bị phạt sao? Ha ha ha ha ha".
Lam Vong Cơ vốn da mặt mỏng, lại bị Nguỵ Vô Tiện bắt quả tang tại trận nói như thế, đôi môi mỏng đó túng quẫn, đẩy người nằm trở lại xuống giường, vươn tay nhặt chiếc hộp kia lên, lấy ra một ít thoa lên tiểu huyệt khẩu màu hồng nhạt đang khép chặt đó.
Nguỵ Vô Tiện chính là thích bộ dạng bị trêu chọc đến lúng túng của y, vẫn nằm đó cười, ngoan ngoãn để người nọ sờ soạng đến hậu huyệt của mình, thuốc mỡ đó hơi lành lạnh, trơn tuột, có tác dụng bôi trơn rất tốt, ngón tay Lam Vong Cơ thuận thế đi vào, di chuyển tới lui bên trong huyệt thịt ấm áp.
"Có khó chịu không?" Lam Vong Cơ cũng chưa từng dùng qua mấy thứ này, sợ không biết tác dụng, nhỡ bị gì đó, mặc dù y cũng muốn xem dáng vẻ đê mê này của Nguỵ Vô Tiện, nhưng vẫn luôn không dám hành động, nhưng người này cứ phải ép người ta đến chịu không nổi. Cũng nên dạy cho hắn một bài học, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ, nói gì đi nữa hắn luôn luôn là người ở trên đầu trái tim y, cung phụng dỗ dành bao nhiêu cũng không đủ, sao có thể nỡ để cho hắn khó chịu. Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện cũng không cảm thấy cảm giác gì đặc biệt lắm, vẫn thản nhiên trả lời y: "Tốt mà, Lam Trạm, hay là ngươi xoa thêm một chút rồi trực tiếp tiến vào đi".
Cũng may là Lam Vong Cơ không nghe lời hắn, sau khi ngón tay ra vào ở hậu huyệt hắn một lúc, hiệu quả của thứ đó mới xuất hiện. Nước từ bên trong Nguỵ Vô Tiện không ngừng chảy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả bàn tay Lam Vong Cơ, nhỏ tích táp xuống mặt giường, thấm ướt một mảng lớn trên nệm.
"Lam, Lam Trạm.... A!" Hắn muốn nói mình cảm thấy có gì đó không đúng, tuy nhiên ngón tay Lam Vong Cơ tiến bên trong một cái, hắn bị kích khích đến mức gần như giật nảy người. Cả người rất nóng, tim đập rất nhanh, tiếng thình thịch vang lên, trong huyệt nội thì cảm thấy khao khát, ngứa ngáy không cách gì diễn tả, rất khó nhịn muốn người ta tiến vào gãi một cái, "Ưm..."
Quá khó chịu rồi, hai mắt trực tiếp ứa lệ. Tính khí giữa hai chân đứng thẳng cao cao ở đó, liên tục run rẩy, không có ai rờ tới cũng tự chảy ra thanh dịch. Nguỵ Vô Tiện mở miệng ra, lời nói không còn lưu loát nữa: "Lam Trạm, cứu ta, cứu ta... a...."
Lần này tác dụng còn dữ dội hơn so với với lần trúng mê hương trước kia, đầu óc Nguỵ Vô Tiện bắt đầu choáng váng, lúc Lam Vong Cơ tiến vào, quy đầu quét qua vách thịt mẫn cảm, mang lại cho hắn sự kích thích cực đại, từng đợt sảng khoái len lỏi vào tim, dường như có thể áp chế được cơn ngứa một chút, vách thịt ướt át trơn tuột bao trùm lấy, quấn quýt vật ấy của Lam Vong Cơ, nhiệt độ bên trong hậu huyệt tăng cao do tác dụng của thuốc mỡ, rất là nóng, vừa nóng vừa chặt, đều khiến người ta không thể chịu nổi nữa, Lam Vong Cơ cũng chỉ hơi ngừng lại một chút, Nguỵ Vô Tiện đã nhịn không được, lắc eo cầu xin y: "Động đi, Lam Trạm, động đi mà!!!"
Lam Vong Cơ đâm một cái vào bên trong, Nguỵ Vô Tiện sướng đến nỗi hai chân đều căng cứng, Lam Vong Cơ bị hắn thít chặt cũng có chút khó nhịn, mặc kệ hắn nói gì giữ chặt lấy hắn đỉnh một trận, Nguỵ Vô Tiện kêu ô ô a a loạn cả lên, tiếng kêu với thanh âm đầy cám dỗ lại phát ra, "Đỉnh ta đi, a a! Đỉnh chết ta đi, á".
Có thể bản thân hắn cũng không biết rõ mình đang la cái gì, thân thể bị khoái cảm chi phối, không cho Lam Vong Cơ ngừng lại, hận không thể khiến Lam Vong Cơ mạnh bạo hơn một chút, hung hăng hơn một chút mới tốt. Hắn run rẩy lẩy bẩy, há to miệng thở hổn hển, khoé miệng không kềm chế được chảy ra nước bọt, Lam Vong Cơ ghé vào hôn lên chiếc móc câu nhỏ ở khoé môi hắn, liếm hết những thứ đó, cũng hiếm khi thở có chút dồn dập, nói bên tai người nọ: "Ngươi nói nha".
Thân thể đang nóng như vậy, đều bị câu nói này chấn động đến mức trong lòng nguội hẳn đi, "Hả? Không phải, đừng, á! Á!" Không cho hắn cơ hội giải thích, Lam Vong Cơ tấn công tàn nhẫn vào hoa huy*t của hắn, hắn bị đỉnh đến nỗi khóc ô ô, ngước mắt lên chỉ thấy Lam Vong Cơ nhận lệnh của hắn, nắm lấy chân hắn tập trung làm hắn, sướng thì cũng thật là sướng, nhưng không hiểu sao lại có chút ấm ức, hắn nói: "Ưm.... Tại sao thế này, rõ ràng là ngươi muốn dùng, làm sao trở thành ta cầu xin ngươi vậy".
"Ngươi, không thích?" Lam Vong Cơ hơi ngớ người ra, giọng nói trầm thấp đó, lộ ra ý muốn hỏi hắn.
Cả hai đều hơi nhiệt tình quá mức, đặc biệt là nhiệt độ của Nguỵ Vô Tiện, cao đến mức khiến Lam Vong Cơ trong lúc chuyển động cũng phải rịn ra chút mồ hôi, thấm ướt chỗ thái dương, con người tuấn mỹ đó khẽ thở hổn hển, nhìn thấy dòng mồ hôi đó trượt xuống rơi trên ngực, một đường chảy xuống eo bụng, thân thể đó mới thực sự là quá sức hoàn mỹ, vừa gợi cảm vừa quyến rũ, khiến Nguỵ Vô Tiện nhìn đến nỗi phải nuốt một ngụm nước miếng.
"Thích, ta thích muốn chết á". Hắn đặt hai tay bị trói ra lên cổ Lam Vong Cơ, bao chặt lấy người nọ trong vòng tay của mình, hôn hết đợt này tới đợt khác lên khuôn mặt mà hắn thích cực kỳ, "Lam Trạm, ta rất nóng, rất ngứa, làm ta giống như hồi nãy đi, ngươi biết ta thích ngươi làm mạnh hơn một chút mà".
Thầm nghĩ thuốc mỡ này quả nhiên danh bất hư truyền, làm cho hắn cực kỳ mẫn cảm, bị Lam Vong Cơ tuỳ ý chạm vào là từng đợt khoái cảm truyền đến, trong đầu càng lúc càng trống rỗng, chỉ biết phối hợp đung đưa cùng với Lam Vong Cơ, để cho vật kia càng chôn sâu hơn trong cơ thể mình, tấn công vào chỗ mềm mại sâu nhất, Lam Vong Cơ phóng xuất vào bên trong hắn.
***
Xong một trận, quá mức kịch liệt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trong đầu mình vẫn còn được ba phần tỉnh táo, đã là có tiến bộ do tập luyện rồi. Lam Vong Cơ nằm phủ trên người hắn, cũng luôn giống như trước, dù làm quên mình, vẫn nhớ hơi chống người lên một chút, để không đè lên hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hôn hết cái này đến cái khác lên lớp mồ hôi trên cổ hắn.
Loại hành động thân mật nhỏ vô thức này, dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn thích nhất. Hắn nghiêng đầu hôn lên tai Lam Vong Cơ, người nọ dựa vào hắn, đang hưởng thụ khoảnh khắc ôn tồn này, mắt Nguỵ Vô Tiện đảo một vòng, lật người đè người nọ dưới thân, ngồi lên người của y, "Lam nhị công tử, có phải là ngươi nên trả món nợ còn thiếu ta trước đây không nha, thứ này không tệ, ta có thể dùng để làm ngươi được đó ha ha ha ha ha". Nói xong chớp mắt, "Lam nhị công tử, ngươi cũng cho ta đi"
Hắn cảm thấy hiệu quả của thuốc mỡ này thật sự tốt, mới nảy sinh ý xấu muốn thử một chút lên người Lam Vong Cơ. Đưa tay qua định lấy, nhưng tay hắn đang bị trói còn đâu, Lam Vong Cơ cũng không cởi trói cho hắn, hắn đành dùng răng để tháo, còn "hứ" một tiếng, "Ngươi trói chặt như thế làm gì, sợ ta bỏ chạy hay sao?"
Tình triều của Nguỵ Vô Tiện vẫn còn chưa rút đi hoàn toàn, cả mặt ửng hồng, đôi mắt nhìn người ta vẫn lấp lánh ánh nước ướt át. Lam Vong Cơ im lặng không nói, đưa tay sờ xuống bẹn hắn, sau đó xoa dần lên trên, cầm lấy cái thứ kia của hắn ngay trước mắt mà vuốt lên vuốt xuống vài cái. Tính khí mang màu sắc dụ người đó vốn vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, bị y vuốt tới vuốt lui, lại ngẩng cao cao lên, lỗ chuông lại bắt đầu tiết ra thanh dịch.
"Đừng, Á! Lam Trạm, ta liên tục như thế này không được...." Vì tác dụng của thuốc mỡ, thân thể Nguỵ Vô Tiện cực kỳ mẫn cảm, liên tục chảy tinh dịch ra, như thể chưa từng ngừng lại, luôn ở cảm giác lên đỉnh, khiến các giác quan của hắn đều muốn tê liệt đi.
Lam Vong Cơ tiếp tục chạm vào hắn, lau đi chút tinh dịch, quệt lên bụng dưới của hắn rồi nhẹ nhàng xoa xoa, hỏi hắn, "Vừa rồi ngươi muốn làm gì?"
Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện đang chết lên chết xuống, hắn cũng không dám nói vừa rồi muốn làm gì, "Không, không có"
"Không có?" giọng Lam Vong Cơ trầm thấp, vẫn dễ nghe như thế, nhưng tựa như còn có chút ý lạnh lùng, "Ta cho ngươi?"
Điều này khiến Nguỵ Vô Tiện bất giác nhớ đến lần đầu tiên của bọn hắn, hình như cũng do tự miệng mình nói bậy, sau đó suýt chút bị Lam Vong Cơ làm cho chết. Hắn nhanh chóng sửa lời: "Không có, tuyệt đối không có! Ta chỉ bất ngờ một chút về loại thuốc mỡ đó, không có ý gì khác, hiệu quả thực sự rất tốt".
Nói xong, dùng hành động để chứng minh hiệu quả của thứ thuốc đó, hắn vặn vẹo mông, di chuyển tới lui giữa hai chân Lam Vong Cơ, huyệt khẩu bị quét qua, nổi lên từng trận ngứa ngáy. Bạch trọc ở bên trong chảy ra, chất lỏng kia cũng không thể ngăn được bị mang theo ra ngoài, phun lên làm trơn ướt dương v*t Lam Vong Cơ, cảm thấy đến lúc rồi, Nguỵ Vô Tiện liếm liếm khoé miệng, hậu huyệt để ngay dương v*t bị hắn ma sát đến cương cứng, rồi ngồi xuống.
"Á á...." Hắn chuyển động lên xuống, tự mình làm cho mình sảng khoái, "Hiệu quả thực sự tốt á, ngươi xem ta lại muốn nữa. A... Lam Trạm, Lam Trạm..."
Tính khí tiết ra tinh dịch nhỏ giọt xuống, lấp lánh giữa hai chân của bọn hắn, thân thể đỏ bừng vì nóng, đầu mũi phơn phớt hồng vì tình triều, hai mắt ngấn nước mờ mịt, tư thế này có thể khiến cho toàn bộ phong cảnh giữa hai chân và thần thái đê mê của Nguỵ Vô Tiện được thu hết vào mắt. dương v*t của Lam Vong Cơ nhét vào trong hậu huyệt của hắn, hoạt động trơn tru ngay huyệt khẩu, trong lúc ra vào mang cả vách ruột ra ngoài, mềm rục sưng đỏ lên, nhìn kiểu gì cũng ra một cảnh tượng dâm mỹ đầy tình sắc.
Nguỵ Vô Tiện cũng đã từng xem qua, cho nên gần như có thể nhìn thấy thần thái đê mê của chính mình trong đôi mắt cực kỳ nhạt màu của Lam Vong Cơ, vẫn luôn có một chút tâm tư xấu hổ, trước đây chưa từng nguyện ý làm như thế. Mà giờ hắn làm như thế, mới nhận ra cũng không phải là chuyện lớn gì, người trước mặt là Lam Vong Cơ, thì có gì mà không thể chứ.
Hắn dang rộng hai chân hơn, cười nhẹ nhàng trong lúc chuyển động, "Nhị ca ca, á, a! Cho ngươi, toàn bộ của ta đều cho ngươi, ngươi chạm vào ta đi".
Nguỵ Vô Tiện những lúc thế này, luôn tràn đầy sức quyến rũ, muốn lấy đi tất cả hồn phách của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nắm lấy eo hắn, giúp hắn di chuyển, dựa vào trọng lực, tiến vào đến nơi sâu nhất trong cơ thể hắn.
Đau eo, không xuống giường nổi gì gì sau đó, Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm quan tâm nữa, dù sao lần này chắc chắn là chơi đến chết rồi, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng là người không chịu rút bài học kinh nghiệm, vẫn nghĩ lần sau lại muốn để Lam Vong Cơ thử trói tiếp. Nhưng rất nhanh, dưới sự tấn công của Lam Vong Cơ, hắn chỉ có thể khóc lóc xin tha, "A! Á! Ta sai rồi, ngươi, nhẹ một chút, á! Ta sai rồi, tha cho ta, phu, phu quân".
Lam Vong Cơ mặc kệ hắn, nắm lấy eo hắn, dùng cách riêng của mình để từng chút từng chút trừng phạt cái người cố ý học xấu này.
Mà Nguỵ Vô Tiện, khóc rồi la, trong lòng hoài nghi, Cô Tô Lam thị có thuật đọc tâm hay sao! Sau đó nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ nằm thẳng để bị thao à!!! Thực sự khóc lên rồi, giọng nói uỷ uỷ khuất khuất, "Lam Trạm, ngươi làm ta đau.... Ô..."
Làm cho Lam Vong Cơ hoảng hốt, sợ thuốc mỡ đó gây ra vấn đề gì, ngừng động tác lại, hôn hắn một cái, "Ta rút ra".
"Đừng nha!" Nguỵ Vô Tiện vội vàng khoá chặt y lại, "Bây giờ ngươi rút ra sẽ chịu nổi sao?" Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Thân thể ngươi quan trọng".
Lam Vong Cơ thực sự nâng niu hắn trong tay như sợ vỡ, Nguỵ Vô Tiện trêu đùa được y nên bật cười một trận, "Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, ngươi không phải đã hồi phục rồi sao, làm thế nào mà chẳng có chút tình thú nào vậy. Tình thú, hiểu tình thú không? Thôi bỏ đi, sau này sẽ dạy ngươi." Nói xong cũng hôn người nọ một cái, thở ra hơi thở nóng bỏng, "Nào, tiếp tục, thuốc mỡ này hiệu quả thực sự tốt, Lam Trạm, ngươi làm ta sướng muốn chết rồi".
Nhìn cái người khiến cho mình phải nói ra lời hồ đồ, Lam Vong Cơ thực sự hết cách với hắn, chỉ biết chặn đôi môi của hắn lại, thuận theo ý hắn làm tiếp, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Nguỵ Vô Tiện chỉ nhớ ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, cảm nhận sự ngọt ngào đó, hắn biết, trong vòng tay người này, hắn vĩnh viễn đứng thứ nhất.
- ---------------------------------
Còn 1 phiên ngoại