Xuân Quang Cuối Cùng Cũng Đến

Chương 5



05

 

Đêm đó, ta mơ thấy ác mộng suốt cả đêm.

 

Trong mơ, dường như vang lên tiếng “cốc cốc” của mõ gỗ.

 

Tỉnh dậy thì trời đã muộn, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, chói chang rực rỡ.

 

Ta vừa vén chăn lên, Yên Hồng đã nhăn mũi, cau mày nói:

 

“Hôi c.h.ế.t đi được, đồ lợn ngu.”

 

Muội muội không biết đã tự mặc quần áo từ lúc nào, đang đứng bên giường.

 

Nàng chống nạnh, mắng Yên Hồng:

 

“Tỷ tỷ ta thơm lắm, ngươi mới là con lợn hôi!”

 

Yên Hồng nhìn muội muội, lại nhìn ta.

 

Nàng nhướng mày, nói:

 

“Hai ngươi rõ ràng là ruột thịt, đúng không? Khuôn mặt giống nhau như đúc thế kia.”

 

“Thụy Hương, ngươi thật đáng thương. Làm nha hoàn cho chính muội muội ruột của mình.”

 

Muội muội trừng mắt dữ dằn nhìn nàng:

 

“Ngươi mới đáng thương!”

 

Yên Hồng lại chẳng buồn để ý, chỉ cười cười rồi đi ra ngoài.

 

Ta nắm tay muội muội, cùng đến thăm phu nhân.

 

Bà nằm trên giường, đôi môi tái nhợt, hơi thở mong manh như sợi khói.

 

Muội muội kiễng chân, bước đến gần, đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào trán phu nhân.

 

Sau đó, nàng lại sờ lên trán mình.

 

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi bò lên mép giường, cúi người xuống gần phu nhân.

 

Ta vội kéo nàng lại, nói:

 

“Đừng đè lên người phu nhân.”

 

Nàng bĩu môi, nói:

 

“Tỷ tỷ, lúc muội bệnh, tỷ cũng dùng trán chạm vào trán muội mà.”

 

Phu nhân bỗng mở mắt, nhìn chúng ta.

 

Nước mắt ta lập tức tuôn rơi, nói:

 



“Phu nhân, ta… ta thật có lỗi với người.”

 

Nghẹn ở cổ, ta không nói ra được câu rằng: Người đã cho hai tỷ muội ta bữa cơm no, vậy mà ta chỉ biết trơ mắt nhìn người chịu khổ sở.

 

Phu nhân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

 

Một lúc lâu sau, bà mở mắt, chỉ tay bảo ta lấy từ trong hòm ra một quả cầu nhỏ sặc sỡ.

 

Muội muội lập tức bị quả cầu nhỏ thú vị ấy thu hút.

 

Phu nhân dịu dàng nói:

 

“Dao Dao, ôm quả cầu ra giữa sân chơi, nhưng không được đi xa nhé.”

 

Chờ muội muội đi khuất, bà hạ giọng nói với ta:

 

“Thụy Hương, ngươi cũng cảm thấy ta sống thế này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?”

 

“Hắn ngay cả c.h.ế.t cũng không cho ta chết.”

 

“Tiểu nha đầu, nếu ngươi thực sự biết ơn ta, hãy mang cho ta một ít thạch tín.”

 

“Vàng cứng quá, ta thực sự không nuốt nổi.”

 

Nhìn ánh mắt đầy cam chịu của bà, lòng ta chua xót, nắm lấy tay bà, nói:

 

“Phu nhân, không được. Chết như vậy cũng rất đau đớn.”

 

“Năm xưa mẹ ta uống thuốc độc, lăn lộn trên giường suốt nửa đêm, đến lúc c.h.ế.t vẫn không nhắm được mắt.”

 

“Thân thể bà còn chưa kịp lạnh, người cha nghiện cờ b.ạ.c của ta đã lột quần áo của bà đem đi bán lấy tiền.”

 

Nói đến đây, ta tự thấy mình lỡ lời.

 

Gia cảnh nghèo khó của ta làm sao so được với phu nhân.

 

Nhưng bà chỉ mỉm cười khoan dung, vỗ nhẹ mu bàn tay ta, nói:

 

“Mẹ ngươi có một đứa con gái tốt như ngươi, c.h.ế.t cũng yên lòng rồi.”

 

Phu nhân dường như mệt, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

 

Ta lặng lẽ bước ra ngoài, nhìn thấy Yên Hồng đang cầm một hộp điểm tâm, ngồi xổm trước mặt muội muội.

 

Nàng chỉ tay, nói:

 

“Nhìn này, đây là bánh trái cây, đây là bánh Như Ý, còn đây là bánh trà nhỏ.”

 

Muội muội ôm quả cầu, nhìn chăm chú vào hộp bánh, ánh mắt đầy khát khao.

 

Yên Hồng liếc ta một cái, đậy nắp hộp lại, đứng dậy nói:

 

“Dao Dao tiểu thư, nếu ngươi thân với ta, cả hộp bánh này sẽ là của ngươi. Còn nếu ngươi thân với Thụy Hương, thì xin lỗi, ngay cả vụn bánh cũng không có phần ngươi.”



 

Muội muội khó xử nhìn ta.

 

Yên Hồng làm bộ như muốn rời đi.

 

Muội muội lại nhìn ta thêm một lần, rồi không ngoảnh đầu mà đi theo nàng ta ra khỏi sân.

 

Tiểu Thúy vẫy tay ra hiệu cho ta, làm một động tác “ngươi yên tâm,” rồi cũng đi theo.

 

Chu quản gia đến thăm phu nhân, tình cờ trông thấy cảnh này.

 

Sắc mặt ông có chút cứng lại.

 

Ta an ủi:

 

“Hộp bánh kia trông thật sự rất hấp dẫn, muội ấy dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

 

Ông hừ lạnh một tiếng:

 

“Ba tuổi đã nhìn rõ tính cách. Thụy Hương, ta cảm thấy không đáng cho ngươi.”

 

Ta liền lái sang chuyện khác, hỏi ông có thể mời đại phu giỏi hơn để chữa bệnh cho phu nhân không.

 

Ông lắc đầu, thở dài:

 

“Thụy Hương, ngươi không hiểu, dù là đại phu giỏi đến đâu cũng không trị được bệnh của phu nhân.”

 

“Bà ấy mắc bệnh ở tim, là tự mình không buông tha cho chính mình.”

 

Chu quản gia tiếp tục nói:

 

“Nghe nói ngày phu nhân và lão gia thành thân, khi bái đường, bà ấy bước hụt suýt ngã. Vậy mà không chỉ không sợ hãi, còn bật cười thành tiếng.”

 

“Có người bảo con gái nhà thương nhân không có quy củ. Nhưng ta nghĩ, đúng là con gái cưng, ở nhà nhất định được cha mẹ nuông chiều rất nhiều.”

 

“Giờ đây, nếu hai ông bà dưới suối vàng có biết, e rằng họ sẽ hối hận, năm đó vì sao lại giúp đỡ gã thư sinh tránh mưa dưới mái hiên ấy.”

 

Thì ra là vậy.

 

Ta khẽ hỏi:

 

“Lão gia lễ Phật, thật sự rất thành tâm sao?”

 

Ông gật đầu:

 

“Phải. Trong chuyện này cũng có nguyên nhân.”

 

“Lão gia khi còn nhỏ từng mắc một trận bệnh nặng, gầy yếu vô cùng, vai không vác nổi, tay không nâng được.”

 

“Cha ông ta chỉ là một nông dân, không muốn nuôi một đứa con vô dụng, đã tìm đủ cách để g.i.ế.c ông ta, nhưng lần nào cũng tình cờ bị người khác nhìn thấy, nên không thành.”

 

“Chính một vị hòa thượng qua đường đã bói cho ông ta một quẻ, nói rằng ông ta có số làm quan. Đúng lúc năm đó được mùa, trong nhà dư dả, mới đưa ông ta đi học. Quả nhiên ông ta mở mang trí tuệ, còn trẻ đã đỗ tú tài, cưới phu nhân lại được thêm một món hồi môn lớn, trăm mẫu ruộng tốt.”

 

“Đến tận bây giờ, xuôi gió xuôi nước, phú quý đầy nhà, tất cả đều nhờ một câu nói của vị hòa thượng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv