Ba ngày sau...
Buổi chiều mát mẻ Kỳ Phương bế con trai ra sân ngồi trên xích đu, tiểu Thịnh giờ đây bụ bẫm cứng cáp biết rất nhiều điều, bò trườn lung tung khắp nơi, cực kỳ hiếu động quậy phá.
Lúc này, bà Kiều Hoa từ trong bếp đi ra phòng khách tìm hai mẹ con Kỳ Phương nhưng trống không, thể là bà ấy nhìn ra ngoài sân dõi mắt tìm kiếm, căn bản biết rằng buổi chiều tiểu Thịnh không bao giờ chịu vào phòng. Và rồi, ánh mắt bà ấy chợt cô ngồi trên xích đu, tuy từ phía xa nhưng vẫn nhận thấy sắc mặt cô trông rất buồn bã.
“ Sao thế con? "
Kỳ Phương bừng tỉnh, vội vàng quay sang về hướng phát ra âm thanh, vừa nhìn bà Kiều Hoa tiến lại vừa lắc đầu, lên tiếng:
“ Dạ không có gì đâu ạ...”
Bà Kiều Hoa ôm lấy tiểu Thịnh rồi ngồi xuống bên cạnh, chăm chú quan sát sắc mặt của cô hiện tại, nói:
“ Cận Nam nó đi công tác, hay là con và tiểu Thịnh về ngoại chơi vài hôm cho đỡ buồn.”
“ Dạ thôi, ông bà ngoại vừa qua chơi hôm trước mà.”
Bà Kiều Hoa lại tiếp tục theo dõi, nhận thấy tâm trạng của Kỳ Phương thực sự khác lạ bình thường, vốn dĩ đây đâu phải lần đầu tiên Mã Cận Nam anh đi công tác.
“ Con sao thế? Có việc gì cứ nói cho mẹ nghe, mẹ luôn đứng về phía con mà.”
Nghe vậy, mi mắt Kỳ Phương lập tức rũ xuống trở nên đượm buồn trông thấy, phân vân một chút rồi lí nhí lên tiếng:
“ Dạo này con thấy anh Nam lạ lắm, anh ấy rất hay sử dụng điện thoại...”
Bà Kiều Hoa nhìn nhận ra ngay vấn đề, căn bản bà cũng từng trải qua những cảm giác nghi ngờ, ghen tuông, hụt hẫng..., thậm chí là cam chịu nên rất hiểu cho tâm trạng của cô lúc này và chắc chắn rằng, bà sẽ không bao giờ bênh vực Mã Cận Nam anh.
" Sao con không lấy điện thoại của nó kiểm tra, bắt nó giải thích.”
" Con sợ mình không chịu đựng nổi...”
Và bà Kiều Hoa không hề vòng vo, sau đó lên phòng gọi thẳng cho Mã Cận Nam đang đi công tác bên thành phố B hỏi rõ. Dưới sự tra khảo của mẹ, anh chỉ biết bất lực cười khổ.
“ Mẹ nói cho con biết, nếu con ngoại tình phản bội Kỳ Phương thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa và cũng đừng xuất hiện trước mặt của mẹ, mẹ không có người con như vậy...”
“ Ngoại tình gì chứ, sử dụng điện thoại để làm việc chứ có làm gì đâu, mẹ và Kỳ Phương sao vậy...con khổ ghê...không có...”
Trước những lời tra khảo, hăm dọa của bà Kiều Hoa đổi lại là câu khẳng định chắc nịch của Mã Cận Nam, và thật lòng thì anh không có làm những điều sai trái ấy, thậm chí là giảm hẳn cái tôi để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
“ Ừ, không có thì tốt, khi nào không bận gọi về cho Kỳ Phương, con bé đang buồn lắm đó..."
Trở về khách sạn vào lúc chín giờ tối, Mã Cận Nam lập tức vào phòng tắm rửa xua tan mệt mỏi, tuy vậy nhưng khuôn miệng cứ chúm chím, căn bản đang buồn cười vì bị Kỳ Phương nghi ngờ ngoại tình.
Hai mươi phút Mã Cận Nam trở ra bên ngoài, vừa sấy tóc vừa gọi điện đặt thức ăn tối, sau đó gọi về cho cô vợ đang ghen tuông của mình.
“ Anh về khách sạn rồi hả? ”
“ Ừ, anh vừa tắm xong, con đâu rồi vợ? "
Khuôn mặt Kỳ Phương buồn hiu xuất hiện bên trong màn hình điện thoại của Mã Cận Nam, khiến anh vừa buồn cười vừa xót xa.
' Con đây nà, chưa chịu ngủ nữa í, chắc là chờ ba gọi về đấy.”
Dứt câu, Kỳ Phương quay camera về phía tiểu Thịnh đang tập trung ngồi chơi đồ chơi, đôi mắt sáng quắc chẳng có một chút dấu hiệu buồn ngủ.
“ Tiểu Thịnh, nhớ ba không hửm? ”
Hai vợ chồng vui vẻ đùa giỡn với tiểu Thịnh, nội dung cũng chỉ xoay quanh cậu bé. Và rồi, sau đó Kỳ Phương tắt máy ru cho con trai nằm ngủ, phải đến khi tiểu Thịnh say sưa mới sử dụng điện thoại nhắn tin lại cho Mã Cận Nam.
“ Con ngủ rồi.
“ Ngày mai anh về phải không? ”
Ở bên đây Mã Cận Nam vốn vẫn chưa ngủ, đang chờ đợi Kỳ Phương. Và lúc này anh lập tức lấy xem, khe khẽ mỉm cười đọc dòng tin nhắn.
“ Em ra ngoài ban công đi, video call một xíu. "
Kỳ Phương vội vàng xuống giường, nhưng vẫn nhẹ nhàng sợ tiểu Thịnh thức giấc, sau đó mở khóa cửa kính bước ra bên công, chủ động bấm gọi cho chồng.
“ Tối mai khoảng tám, chín giờ anh có mặt bên em. ’
Kỳ Phương cười nhẹ, đôi mắt dao động khảo sát xung quanh Mã Cận Nam, khi hiện tại anh đang nằm trên giường như chuẩn bị đi ngủ.
Thế là, Mã Cận Nam bật cười, chuyển đổi camera quay lung tung khắp căn phòng, lên tiếng:
“ Chỉ có một mình anh thôi ~ "
Sắc mặt Kỳ Phương bẽn lẽn trông thấy, mím môi không dám nhìn vào màn hình, nhưng sau đó làm ra vẻ mặt giận dỗi.
* Ghen cái gì mà ghen, không tin tưởng chồng mình gì hết, em làm anh buồn rồi đấy. ”
“ Ai bảo anh có biểu hiện khác lạ, chẳng lẽ em không được phép nghi ngờ?"
Kết quả, Mã Cận Nam bật cười to rõ hơn nữa, khuôn mặt điển trai bên trong màn hình trở nên lưu manh hơn hẳn, hỏi lại:
“ Biểu hiện gì chứ? Mỗi ngày anh đều 'trả bài' cho em đầy đủ mà"
Kỳ Phương nghênh mặt, hai mắt căng ra hùng hồn cất tiếng:
“ Anh làm gì trong điện thoại mà cứ cười suốt? "
“ Thì ra là vậy! Trời đất ơi, anh nhắn tin trêu Bành Vũ Lực, cậu ta lái xe tông người ta rồi cua luôn người ta. Thế mấy hôm nay em nghĩ anh nhắn tin cho gái ư? "