Hai ngày sau...
Buổi chiều mát mẻ nên Kỳ Phương đi dạo cho tinh thần thoải mái, cứ quanh quẩn trong nhà khiến cô tù túng, ngột ngạt khó chịu.
“ Em ích kỷ với tôi thì đừng trách tôi ích kỷ với em, lúc đó đừng có khóc, tôi sẽ không thấy em đáng thương chút nào đâu! ”
Đôi chân Kỳ Phương lập tức khựng bước bất động, đôi mắt đứng yên rồi dần dần cay xè khi nghe được giọng nói nam tính quen thuộc, bàn tay bất giác đặt lên phần bụng của mình.
Và rồi, Mã Cận Nam nhanh chóng bước đến đối diện với Kỳ Phương, gặp nhau sau nhiều tháng không gặp và vẫn với ánh mắt nhàn nhạt chẳng chút cảm xúc ấy.
“ Đứa bé không phải con của anh. ”
Mã Cận Nam vừa cau mày vừa đanh mắt, sắc mặt vô cùng gây gắt, cơn giận nhân lên gấp đôi khi nghe câu nói ấy, lên tiếng:
“ Vậy đợi đến lúc em sinh ra, nếu xét nghiệm là con của thằng khác thì em nuôi, còn con của tôi thì tôi nuôi, em thấy như thế được không? ”
Kỳ Phương lập tức cúi mặt lặng thinh, hai hàng nước mắt cũng vội vàng tuôn trào xuống khỏi hàng mi, sau đó nghẹn ngào lí nhí trả lời:
“ Em sợ đứa bé sẽ làm ảnh hưởng cuộc sống của anh, sau này anh kết hôn thì người ấy cũng sẽ sinh con cho anh, nên là... ”
“ Nên là em biến tôi thành người ba vô trách nhiệm ư? Em chia cắt hai ba con tôi, em lấy cái quyền gì vậy, Kỳ Phương? ”
Kỳ Phương mếu máo chôn ánh nhìn xuống mặt đất, nước mắt tuôn trào nhiều hơn, bàn tay bấu víu vào nhau không có câu trả lời.
Mã Cận Nam lại nói:
“ Em sợ đứa bé ảnh hưởng cuộc sống của tôi ư? Nghe có vẻ như em cao thượng quá, nếu vậy tại sao em lợi dụng khi tôi mất trí nhớ lừa gạt để bây giờ kết quả như thế này? ”
Kỳ Phương ngẩng mặt nhìn lên đối phương, khuôn mặt đau khổ thảm hại ướt đẫm nước mắt khiến ai đó cũng nguôi giận phần nào trong lòng, nhưng để hoàn toàn thì chưa thể.
“ Chính vì em đã làm như thế nên kết quả em tự mình nhận lấy, em không buộc anh phải chịu trách nhiệm dù với em hay là con. ”
“ Có công bằng với con và tôi không? Tại sao những đứa bé khác có đủ tình thương còn con tôi thì phải thiếu thốn tình thương của ba, tôi còn sống mà Kỳ Phương. Và sau này khi con lớn lên đầy đủ nhận thức, người ta hỏi ba là ai hay tên gì thì đứa bé trả lời thế nào? Thậm chí đứa bé không hiểu còn cho rằng tôi đã ruồng bỏ, nghĩ ba là người tồi tệ. Em ích kỷ vô cùng, không chỉ với tôi còn với cả con. ”
Kỳ Phương sững sờ đến bất ngờ nín khóc, vươn mắt nhìn đăm đăm vào Mã Cận Nam. Vốn dĩ khi quyết định rời đi cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như thế, chỉ đơn giản là không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Nhưng giờ đây sau khi nghe anh nói, cô nhận ra bản thân thực sự đã rất ích kỷ, nhất là đối với đứa bé trong bụng.
“ Em xin lỗi! ”
“ Xin lỗi giải quyết được gì hửm? Tôi cho em hai tuần thu xếp quay về thành phố Z, còn nếu không về thì vài tháng nữa tôi sang, nhưng là sang bắt con vì đứa bé là con tôi, tôi có quyền! ”
Kỳ Phương lập tức trợn mắt kinh hoàng, tâm tình dậy sóng sau câu nói hăm dọa đầy uy lực và nghiêm túc của Mã Cận Nam, thậm chí ba chữ ‘ tôi có quyền ’ được anh nhấn mạnh làm cho cô sợ sệt đến run rẩy tay chân, lắp bắp lên tiếng:
“ Anh không được bắt con em. ”
“ Con em không phải con tôi ư? Một mình em tự có đứa bé này sao? Tôi đã nói rồi, em ích kỷ với tôi thì đừng trách tôi ích kỷ lại với em, lúc đó đừng có khóc, tôi sẽ không thấy em đáng thương chút nào đâu... ”
Kỳ Phương khẩn trương, mếu máo lên tiếng:
“ Em về, em về, đừng bắt con của em mà! ”
Cơn giận trong lòng Mã Cận Nam dịu xuống nguôi ngoai phần nào. Sau đó, anh thâm trầm lặng thinh quan sát Kỳ Phương, ánh nhìn dịch chuyển xuống chiếc bụng bầu nhô ra tròn trĩnh, lên tiếng:
“ Con được mấy tháng rồi? ”
Kỳ Phương nhìn xuống, bàn tay nhỏ nhắn nhè nhẹ chạm vào phần bụng, trả lời:
“ Hơn sáu tháng, bác sĩ bảo là con trai! ”
“ Gan của em cũng lớn quá đó, hết lừa tôi đến ôm con tôi bỏ đi, em giỏi lắm! ”
Kỳ Phương sợ hãi không dám ngẩng nhìn, lí nhí cất lời:
“ Em cũng định sẽ nói với anh, nhưng mà hôm đó...hôm đó... ”
“ Hôm đó em hẹn tôi ở nhà hàng đúng không? Vậy tại sao không nói chứ? ”
“ Em tình cờ thấy anh và Nhạc Ỷ Mễ...sau đó thì em không định nói nữa... ”
Mã Cận Nam cau mày, lần này quan sát biểu cảm của Kỳ Phương, có vẻ như đang ghen tuông.
Sau đó, Kỳ Phương đột ngột ngẩng lên, ánh mắt cả hai bất ngờ va chạm giao nhau, khiến tâm tình Mã Cận Nam trở nên phức tạp.
“ Vậy bây giờ anh tính thế nào? ”
“ Em muốn thế nào? ”
Ừ thì điều cô muốn là điều anh không muốn, vậy nên thôi...
Kỳ Phương chủ động lãng tránh, mỉm cười lắc đầu, biểu cảm vui vẻ trông rất an phận, lên tiếng:
“ Em chỉ cần có con thôi, em không muốn gì hết! ”
“ Tạm thời đợi đứa bé sinh ra đi rồi tính tiếp. ”