Bốn người lên xe, nghênh ngang rời đi.
Bỏ lại nhân viên đoàn làm phim trố mắt đứng nhìn ở cổng, còn có đám vệ sĩ lực lưỡng mặt mũi bầm dập.
"Có phải tối nay là chúng ta có thể thu dọn hành lý quay về thành phố Đông Thạch rồi không?" Qua Bốc Lâm hỏi, vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Anh ta và Tống Nhất Nguyên vừa mới đây còn vui vẻ hoà thuận nhận cơm từ tiểu Ngô, đảo mắt một cái, Mặc Khuynh và Sở Uông Uông đã xông vào đánh nhau, bọn họ vội vàng chạy tới muốn ngăn cản, kết quả lại thấy hiện trường bị Mặc Khuynh đảo lộn thành một mớ hỗn độn.
Bọn họ ngăn thế nào được nữa?
Cứ thế mà cùng chuồn thôi.
Mặc Khuynh đáp cụt lủn một chữ: "Không."
"Đã ồn ào đến mức đó, chắc chắn không quay lại đoàn làm phim được nữa, Sở Uông Uông ghi thù em rồi." Tống Nhất Nguyên cũng không nghĩ ra Mặc Khuynh đang có kế hoạch gì, "Chúng ta như thế cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ?"
"A."
Mặc Khuynh hơi tựa người về sau lưng ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt thoáng liếc về phía sau.
Cô hy vọng Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên có thể tự đoán ra.
Tống Nhất Nguyên trầm ngâm một chốc: "Em cảm thấy, địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, bị vây ở thế bị động, nên muốn xoay chuyển cục diện?"
"Đại khái vậy." Mặc Khuynh nói, "Hơn nữa, đám vệ sĩ kia của Sở Ương Ương thật sự quá vướng víu."
Địch ý của Sở Ương Ương đối với cô vốn không thể xoá bỏ.
Mỗi hành động cử chỉ của cô đều bị vệ sĩ của cô ta giám sát.
Cô không thích.
Mặc Khuynh dặn dò: "Mấy ngày này hai anh có thể dạo quanh trấn, chuyện ở đoàn phim giao cho tôi là được."
"Được."
Tống Nhất Nguyên gật đầu.
Nói thì nói vậy, nhưng Tống Nhất Nguyên ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu họ còn tiếp tục trì hoãn, Hoắc Tư sẽ phái người đến trợ giúp mất.
Qua Bốc Lâm quay sang Giang Khắc, rất tò mò: "Giang tiên sinh, anh cũng không làm thế thân nữa hả?"
"Ừm."
"Chơi không vui?"
Giang Khắc lười biếng đáp: "Giá thấp quá."
Qua Bốc Lâm + Tống Nhất Nguyên: "..."
Tuy rất cạn lời với câu trả lời của Giang Khắc, nhưng bọn họ quan sát lại cái vẻ bề ngoài của Giang Khắc, không thể không thừa nhận, giá mà đoàn phim trả cho Giang Khắc quả là có hơi thấp.
Hôm nay trong lúc quay, bọn họ tận mắt chứng kiến khoảnh khắc tự kỷ của nam chính lén hỏi trợ lý của mình: Có phải tôi xấu quá rồi không?
*
Chiến trường hôm nay Mặc Khuynh bỏ lại, rất nhanh nhận được hậu quả.
Bọn họ còn chưa về đến khách sạn, Qua Bốc Lâm đã nhận được điện thoại của tiểu Ngô.
"Ba vị, chuyện đã uỷ thác dừng tại đây thôi." Tiểu Ngô thở dài, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, "Phía khách sạn cũng chỉ có thể giúp ba vị kéo dài thêm mấy ngày."
Dừng một thoáng, tiểu Ngô bổ sung: "Ba người mau đi đi, Sở Uông Uông sẽ không bỏ qua đâu."
Qua Bốc Lâm: "Cám ơn."
"Đừng cám ơn." Tiểu Ngô vội nói, "Ba người đừng đến đây nữa là được."
Nói xong thì cúp máy.
"..."
Qua Bốc Lâm còn muốn hỏi tiền công này kia, đau lòng mà nhìn màn hình điện thoại.
Không có chỗ ngủ miễn phí đã sớm nằm trong dự tính, nhưng mà không nhận được tiền công, thật là đau lòng quá đi mà.
Qua Bốc Lâm cất điện thoại, hỏi: "Chúng ta tiếp tục đóng tiền khách sạn chứ, hay là chuyển đi chỗ khác?"
Mặc Khuynh: "Chuyển."
Qua Bốc Lâm: "Chuyển đi đâu?"
Mặc Khuynh nhìn sang Giang Khắc.
"Đến chỗ tôi ở." GIang Khắc rất thức thời tiếp lời, "Bao ăn uống."
Qua Bốc Lâm: QAQ Giang ba ba.
Rất nhanh, ba người về khách sạn một chuyến thu dọn hành lý, trả phòng, rồi sau đó ngồi lên xe của Giang Khắc, đi đến khách sạn chỗ hắn đang ở.
...
Ăn xong, Mặc Khuynh lại đến đoàn phim.
Chỉ là lần này cô đến mà thần không biết quỷ không hay, đoàn phim không có lấy một người phát hiện ra.
Trên mái nhà, Mặc Khuynh ngồi duỗi chân, tay cầm một túi mứt trái cây, vừa nhìn bóng đêm hun hút, vừa lắng nghe động tĩnh bên dưới.
Góc nhà có hai người đang nói chuyện.
"Hôm nay định quay đến mấy giờ đây?"
"Vị tổ tông nhỏ kia đang cáu gắt lắm, một cảnh phim cũng quay đến hai mươi lần, nói phải quay đẹp hơn Mặc Khuynh. Ác liệt như vậy, tôi cũng phục rồi, quả nhiên là người làm việc lớn."
"Hình như là bị thương rồi mà?"
"Đúng đó, bị thương cũng quay, vẫn là tàn nhẫn với chính mình nhất."
"Nhắc đến Mặc Khuynh, xuống tay cũng ác thật, sợ chết tôi rồi. Thân thủ đó so với Tư Sênh năm xưa chỉ có hơn chứ không kém."
"Nhìn còn trẻ như vậy mà đã có thân thủ như thế, ai biết được là luyện ra thế nào. Vừa nhìn là biết không phải người bình thường."
"Tuổi còn nhỏ mà chạy đến đây làm gì không biết, chắc chắn không bình thường."
...
Nghe đến đây, Mặc Khuynh ngáp một cái, khẽ xoay người, nằm thẳng, một tay gối sau đầu.
Tay kia thì bốc miếng mứt, miệng nhỏ hé mở, miếng mứt chuẩn xác rơi vào trong miệng.
Đêm khuya, mứt đã ăn xong, Mặc Khuynh nhàn rỗi không có gì làm nhìn trời, ngáp một cái.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Là Giang Khắc.
"Đang ở đâu?" Vừa ấn nghe, giọng nói của Giang Khắc đã truyền tới.
Thật dễ nghe.
Mặc Khuynh nhìn trời, buồn chán nói: "Đoàn phim, hóng gió."
"Không cần phải tích cực thế." Giang Khắc nói, "Tôi đang ở nhà gỗ dưới gầm cầu."
Mặc Khuynh nghĩ đến gì đó: "Xem đống vẽ nguệch ngoạc kia của Ân Lâm?"
"Ừm."
"Xem hiểu rồi?"
"Đại khái." Giang Khắc từ tốn nói, "Cô có thể qua đây một chuyến."
Mặc Khuynh ngồi bật dậy.
Cô vừa muốn nói "được", bỗng nhiên, bên tai bắt được một âm thanh khác thường rất nhỏ, bèn nói: "Đợi một chút."
Cô cúp máy, đảo mắt xuống, nhìn thấy một bóng đen vụt qua, con ngươi lập tức co lại, sau đó cô cũng nhảy xuống.
"Á!"
Trong sân, diễn viên nhỏ nào đó đang học thuộc lời kịch cảm giác có bóng đen hạ xuống đưa mắt nhìn lên, mới giật mình phát hiện là một bóng người, cô ấy hét lên, khiến người của đoàn phim đều chạy tới xem.
"Ơ, Mặc Khuynh!"
"Sao cô ta lại đến rồi!"
"Này, sao cô vào được đây!"
...
Đủ những âm thanh ồn ào chen chúc.
Nhưng mà, bọn họ ai cũng không kịp làm gì, chỉ thấy Mặc Khuynh đá một cái, hòn đá trên đất lập tức bay về phía--
Sở Uông Uông đang treo dây cáp bên trong!
Thấy vậy, mọi người đều kinh hãi mở to hai mắt.
Nhưng mà, khi viên đá kia bay về phía Sở Uông Uông, bọn họ trong cơn hoảng hốt lại thấy một vật thể khác vụt qua, hai vật thể ở giữa không trung va chạm phát ra tiếng vang nặng nề, triệt tiêu lực của nhau, sau đó rơi xuống đất.
Bọn họ tập trung nhìn kỹ.
Phát hiện bên cạnh viên đá là một con dao găm.
Bầu không khí thoáng chốc rơi vào khủng hoảng.
Bọn họ dùng ánh mắt như thể nhìn thuốc an thần mà nhìn sang Mặc Khuynh.
Lúc này, góc sân có một bóng đen vụt qua tường, sau đó biến mất không thấy dấu tích.
Mà, bóng dáng của Mặc Khuynh theo sát phía sau, chỉ dừng lại trong tầm mắt của họ một tích tắc ngắn ngủi, như một cánh bướm nhẹ nhàng bay qua đầu tường, không để lại dấu vết.
Rất lâu sau.
Có người nuốt ực một cái, khiếp sợ mà nghi hoặc hỏi: "Đây, còn là người sao?"