Chiều tối.
Ánh sáng nhạt dần.
Quay phim tạm dừng, đoàn làm phim chuẩn bị ăn tối.
Mặc Khuynh vẫn luôn ở tầng hai quan sát, sau khi nhận được tin nhắn "dọn cơm" của Qua Bốc Lâm thì từ trên tầng đi xuống.
Nhưng chỉ vừa mới xuống đến tầng một, một bóng dáng màu đỏ đã phóng tới trước mặt, chặn đường đi của cô.
Là nữ chính Sở Ương Ương.
Mà bộ đồ cô ta mặc trên người là bộ lúc trước Mặc Khuynh đã mặc.
Phía sau cô ta có bốn năm người đàn ông mặc đồng phục vệ sĩ.
Dàn trận thành một hàng, làm nền cho khí thế đại tiểu thư bá đạo kiêu căng của cô nàng.
"Nghe nói cô từng diễn vai này của tôi." Sở Ương Ương hất cằm, ánh mắt nhìn Mặc Khuynh tràn đầy địch ý.
Mặc Khuynh nâng mắt: "Ừm."
"A." Sở Ương Ương cười lạnh, giọng nói mang theo trào phúng, "Cô thì là cái thá gì, cũng dám ngấp nghé vai diễn của tôi?!"
Dáng vẻ kiêu căng hống hách, còn dễ nóng nảy.
Mặc Khuynh sắc mặt lạnh nhạt.
Nghĩ tới vai diễn lấy mình làm nguyên mẫu lại do con bé trước mắt này diễn, Mặc Khuynh khó mà vui vẻ cho nổi.
Hiện tại còn bị tìm tới cửa sinh sự.
"Tôi sớm đã ngứa mắt cô rồi." Sở Ương Ương tiến lên từng bước, uy hiếp, "Tôi khuyên cô biết điều chút, sớm cùng hai tên chạy vặt kia cút đi, đừng có ở đây chình ình chướng mắt. Nếu không --"
Mặc Khuynh híp mắt: "Nếu không sao?"
Giọng nói của cô lành lạnh.
Nhưng điềm tĩnh, vững vàng.
Chẳng hề bị Sở Ương Ương doạ sợ dù chỉ một chút.
Sở Ương Ương cắn răng, gằn từng chữ: "Tôi có ba mươi vệ sĩ."
Mặc Khuynh không để tâm: "Cho nên?"
Cho nên sao?
Ba chữ ngắn gọn đơn giản, lại như một mồi lửa châm ngòi, khiến Sở Ương Ương hoàn toàn bùng nổ.
Cô ta ghét nhất kiểu người giả vờ giả vịt như Mặc Khuynh.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như thế, cô ta đều muốn xông lên xé rách.
"Nơi này không cần các người." Sở Ương Ương lửa giận ngập trời, giọng nói cũng trở nên bén nhọn, "Vệ sĩ của tôi có thể bảo vệ cả đoàn phim này, các ngươi ở đây không có xíu xiu tác dụng nào cả."
Lại tiếp: "Biết điều thì mau cút đi!"
Mặc Khuynh thản nhiên hỏi lại: "Nếu tôi không làm thế?"
"Lên! Ném cô ta ra ngoài cho tôi!"
Đồng tử của Sở Ương Ương co lại, cô ta giận điên nhìn Mặc Khuynh, ra lệnh cho những vệ sĩ phía sau.
Những vệ sĩ kia nhận lệnh, lập tức đi về phía Mặc Khuynh.
Từ đầu bọn họ đã không để Mặc Khuynh vào mắt, thế nên cũng không mấy đề cao cảnh giác, đợi cho đến khi một tên vươn tay về phía Mặc Khuynh bị cô vặn gãy, đám người mới sững sờ tại chỗ.
Sau đó thì ào ào tiến lên.
Mặc Khuynh cười khẩy.
Lần này mấy người cùng lúc xông lên, nhưng một nháy mắt lại gần, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được một lực đánh mạnh về phía mình, cứ thế, từng tên từng tên ngã xuống.
Sở Uông Uông sau khi ra lệnh vốn đã chống eo lùi về sau một bước chờ xem kịch hay, thấy thế thì sắc mặt cứng đờ.
Tươi cười trên mặt cũng cứng đơ.
Khi Mặc Khuynh đi về phía mình, cô ta hoàn toàn không phản ứng lại, chỉ sau nửa giây mới phát hiện ra cổ đã bị nắm lấy, cơ thể trong nháy mắt bị nhấc lên, cảm giác hít thở không thông ập đến, lưng cũng đập mạnh lên tường.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta túm lấy tay Mặc Khuynh.
Nhưng mà bàn tay này như một gọng kìm bằng sắt, không hề suy chuyển.
Hai mắt cô ta mở to, tròng mắt trừng lớn, đem khuôn mặt của Mặc Khuynh phóng to trước tầm mắt.
Khuôn mặt kia mỹ lệ tinh xảo, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nhưng lại không có lấy một chút hơi ấm, lạnh lùng đến mức không tìm thấy nổi một tia cảm xúc, mà ánh mắt cô nhìn về phía cô ta, giống như đang nhìn một vật chết.
Qua Bốc Lâm: "Mặc Khuynh!"
Tống Nhất Nguyên: "Mặc Khuynh, thả người ra!"
Hai giọng nói cùng lúc truyền tới.
Mặc Khuynh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm sắc mặt kinh hoảng chạy tới, cô quay đầu về, lạnh lùng nhìn Sở Ương Ương một cái, nâng tay quẳng sang một bên.
Sở Ương Ương như con diều đứt dây, ngã nhào xuống đất.
Trong cơn đau nhức, Sở Uông Uông chỉ cảm giác được không khí rốt cuộc có cơ hội tràn vào phổi, cô ta ho khan, điên cuồng hít thở, cảm nhận mình đang sống lại.
Nhưng tay chân, thậm chí toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.
"Em!"
Tống Nhất Nguyên bước nhanh đến bên cạnh Mặc Khuynh, nâng tay chỉ Mặc Khuynh, muốn phê bình dạy bảo một phen, nhưng một chữ cũng không thốt ra lời.
Nói cái gì cũng vô dụng.
Mặc Khuynh rõ ràng là cố tình!
Mặc Khuynh không buồn chú ý đến sự ồn ào hỗn loạn xung quanh, xoay người, đi về phía sân.
Đám vệ sĩ kia vây lấy cô đi lên.
Lúc cô đi qua mái hiên, một giọt nước rơi xuống, đúng lúc cô ngẩng đầu, giọt nước kia rơi xuống giữa trán cô, sau đó, trượt theo làn da mịn màng chảy xuống.
Cô nhìn không trung phía xa, lười biếng nói: "Trời sắp quang rồi."
Đám vệ sĩ xông về phía cô.
Thế là, người trong đoàn phim được chứng kiến một màn hệt như trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Vệ sĩ đồng loạt xông lên đánh về phía Mặc Khuynh, nhưng Mặc Khuynh lại như một võ lâm cao thủ trong tiểu thuyết, dùng chiêu phá chiêu, còn thuận tiện hạ gục kẻ địch, thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển nhẹ nhàng, một sợi tóc cũng không thể đụng tới.
Một đường này, tựa như cô chỉ đang đi dạo bình thường, thuận tiện bứt đứt vài chiếc lá ven đường mà thôi.
Hai tên vệ sĩ cuối cùng đứng canh ở cổng chính bị đá bay, rơi phịch xuống đất.
Một tên rơi xuống bên chân Giang Khắc.
Giang Khắc vừa hoàn thành "công việc thế thân", cầm tiền thanh toán của đoàn phim đưa cho, nghe thấy tiếng quay lại thì thấy Mặc Khuynh đi tới.
Phía sau cô là tiếng rên rỉ đau đớn của những tên vệ sĩ.
Còn có, đám nhân viên công tác đứng đần mặt ở một bên.
Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm theo sau, một người mặt không thay đổi, một người với khuôn mặt chết lặng.
Vệ sĩ ngã dưới chân Giang Khắc nắm lấy ống quần hắn, Giang Khắc nhìn cũng không nhìn một cái, giốg như tuỳ ý đi lên một bước, chân đạp lên tay của tên vệ sĩ.
"Á --"
Vệ sĩ kêu rống thảm thiết.
Giang Khắc cầm phong bao đựng tiền vỗ vỗ vào lòng bàn tay, nhìn ba người, không hề ngạc nhiên, thậm chí còn khẽ cười.
Cười đến là biếng nhác, giống như liếc một cái là hiểu rõ toàn bộ.
Hắn hỏi: "Thất nghiệp hết rồi?"
"A."
Mặc Khuynh đáp một tiếng. Truyện Gia Đấu
Giang Khắc đưa phong bao tiền qua: "Kiếm đủ tiền rồi."
Mặc Khuynh nhận lấy, ước chừng, cũng khá nặng.
Cô nói: "Đủ rồi."
"Lên xe đi." Giang Khắc thu chân về, mở cửa ghế lái phụ của chiếc xe van, "Đúng lúc tôi vừa thuê được một chiếc xe."
Hai người này như đã đạt thành một loại ăn ý nào đó.
Qua Bốc Lâm khó hiểu hỏi: "Hai người đã bàn bạc xong từ sớm rồi?"
Mặc Khuynh: "Không."
Giang Khắc: "Trùng hợp."
Hai người cùng lúc lên tiếng.
Sau đó, Mặc Khuynh xoay người ngồi vào ghế lái phụ.
Tên vệ sĩ bị Giang Khắc dẫm lên tay đúng lúc này đứng phắt dậy, chỉ lảo đảo một cái, sau đó tiến lên, vươn tay về phía Mặc Khuynh, nhưng ngay sau đó--
Giang Khắc quay người nhấc chân, nâng đầu gối, không lệch một ly đá trúng cằm anh ta, tên vệ sĩ cứ thế một lần nữa bị đá bay.
Giang Khắc lạnh lẽo quét mắt qua anh ta, xoay người, vòng sang ghế lái.
Qua Bốc Lâm: "..."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Giang tiên sinh à, thiết lập nhân vật của ngài vỡ tan tành rồi đấy!