"Cốc thiếu gia, mời."
Trước mắt là cái cây hái tiền, thái độ của Ôn Thường Xuân phải gọi là cần bao nhiêu khách khí có bấy nhiêu.
Cốc Vạn Vạn cũng giữ cho cái giá của mình ở trên cao, chậm rãi đi vào cửa.
Mặc Khuynh theo sát phía sau.
"Giới thiệu với mọi người." Ôn Thường Xuân đi đến trước mặt Giang Khắc, chỉ hắn nói, "Vị này họ Mặc, tên Giang, là nhân viên ở Trì Ninh."
Mặc Giang?
Nghe được cái tên này, biểu tình của Mặc Khuynh và Cốc Vạn Vạn đều có hơi khác thường.
Cốc Vạn Vạn lúc đầu còn không nhìn ra gì, nhưng đi đến gần, bắt đầu có chút ấn tượng với vị "Mặc Giang" này...
Đây không phải chính là vị họa sĩ đến thôn Trúc Xá với Mặc Khuynh đó sao?
Vậy mà hiện tại người này lại đang giả trang thành một người khác hẳn với "Họa sĩ Giang" trước đó.
Dáng vẻ lúc trước của hắn khá trẻ trung, giống như một anh sinh viên trường mỹ thuật năng động, mà khí chất của hôm nay lại trầm ổn hơn, mặc một thân đen, mũ hoodie cũng được đội lên, khiến người ngoài không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Thậm chí từ trên người tỏa ra hơi thở người lạ chớ gần.
"Thế à."
Cốc Vạn Vạn ném balo xuống bàn.
Balo khá nặng, rơi xuống mặt bàn kêu bộp một tiếng.
Những người khác có mặt đều bị âm thanh đó làm cho ngậm miệng.
Cốc Vạn Vạn mở khóa, kéo sang hai bên, để lộ số tiền mặt bên trong.
Tất cả đều kinh hãi.
Số tiền quá lớn!
"Đây là thành ý của tôi," Cốc Vạn Vạn nhẹ như không nói, sau đó nhìn sang "Mặc Giang", chậm rãi nói, "Bây giờ đến lượt anh. Thẻ nhân viên, chứng minh thư đâu?"
"Mặc Giang" ngồi trong tối, nghe tiếng ngẩng đầu, đôi con ngươi đen như mực đảo qua, mang theo uy.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm cực kỳ căng thẳng.
"Mặc tiên sinh." Ôn Thường Xuân nói với "Mặc Giang", "Kinh doanh mà. Dĩ nhiên là tôi tin tưởng thân phận của anh, nhưng vị Cốc thiếu gia này lần đầu biết đến anh, cẩn trọng một chút cũng không trách được."
"Mặc Giang" duy trì im lặng, không nói chuyện, nhưng tay vẫn lấy hai tấm thẻ từ trong túi quần ra.
Ôn Thường Xuân nhanh nhẹn tiếp lấy, mang sang cho Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn nhận lấy, bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh.
Hai thứ này đều rất giống thật.
Thế nên--
Hoặc là lúc trước ở cổng thôn Trúc Xá bị "Giang Họa" lừa, hoặc là hiện tại ở ngay đây bị "Mặc Giang" lừa.
Bất luận là cái nào, đều khiến cậu ta cực kỳ khó chịu.
"Cô xem đi." Cốc Vạn Vạn đưa cho Mặc Khuynh.
Thuận tiện quan sát sắc mặt của Mặc Khuynh.
Cậu ta nhớ, Mặc Khuynh và Giang Họa từng là một bọn.
"Không giống giả." Mặc Khuynh bình tĩnh kiểm tra xong, trả lại cho Cốc Vạn Vạn, "Cậu biết nhân viên nào ở Trì Ninh không?"
Cốc Vạn Vạn do dự hai giây, lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc điện thoại: "Giúp tôi tra thử, Trì Ninh có nhân viên nào tên là Mặc Giang không. Mã số nhân viên là..."
Trong lúc chờ cậu ta xác minh lại, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Những người ở đây đều đến vì "đề thi", nhưng đa số sau khi thấy "Giang Mặc" đều bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, sau đó lại có Ôn Thường Xuân đảm bảo, thế là không có ai đứng ra đòi xác minh lại thân phận của hắn nữa.
Không ngờ hai người đến cuối này lại làm được.
Về nguyên nhân khác, việc bọn họ làm hiện tại dù sao cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì, trong lòng chột dạ là lẽ đương nhiên.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, ai cũng không chủ động lên tiếng đánh vỡ bầu không khí gượng gạo này.
Mặc Khuynh không nhanh không chậm đánh giá "Mặc Giang."
Lúc ở cửa nhìn thấy Giang Khắc, cô còn cho là Giang Khắc giống với mình và Cốc Vạn Vạn, đến đây vì "đề thi", còn buồn bực thắc mắc hắn dính dáng đến căn cứ số 08 từ bao giờ.
Nhưng hiện tại...
Sợ là không đơn giản như thế.
Một lát sau, Cốc Vạn Vạn xác minh xong thân phận "Mặc Giang" qua điện thoại, trong lòng mắng mẹ nó một tiếng, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài.
Cậu ta cất điện thoại đi, hít sâu một hơi, đi về phía "Mặc Giang."
Cậu ta hỏi: "Đề thi đâu?"
"Mặc Giang" nhìn cậu ta một cái, tuân thủ tốt tiêu chí "im lặng là vàng", tay đưa ra, nhấc chiếc balo đặt trên đất lên, lấy ra mười tập "đề thi" đã được đóng dấu.
Nhưng mà, "Mặc Giang" không lập tức giao đề thi ra, mà liếc Ôn Thường Xuân một cái.
Ôn Thường Xuân lập tức hiểu ý.
Anh ta nhanh chóng lấy ra một cái hộp giấy, nói với mọi người: "Xin phép thu lại các thiết bị điện tử nhé, điện thoại thì tắt máy, những thứ còn lại đều giao ra, nếu không..."
Ôn Thường Xuân không nói hết.
Anh ta chỉ nhìn mọi người cười cười, trong ý cười pha lẫn nham hiểm, ám chỉ rõ ràng là cái gì.
Mọi người đều tự giác lấy các thiết bị điện tử trên người ra.
Ôn Thường Xuân cầm hộp giấy, bắt đầu đi thu.
Xem tình hình trước mắt, là không thể chụp lại đề thi, cũng không thể mang đi.
Mặc Khuynh thoáng suy tư, lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt máy.
Cốc Vạn Vạn cũng không định làm trường hợp đặc biệt, nộp điện thoại của mình ra.
Rất nhanh, Ôn Thường Xuân đã thu điện thoại xong, lại dùng máy rà kiểm tra trên người họ một lượt, sau khi xác định đều ổn thỏa mới đi đến trước mặt "Mặc Giang."
"Mặc tiên sinh, xong rồi ạ." Ôn Thường Xuân cười nói.
"Mặc Giang" bèn giao đề thi cho Ôn Thường Xuân.
"Mỗi người một tập nhé." Ôn Thường Xuân nhận lấy bài thi, phát cho từng người, "Tự học thuộc lòng, thuộc rồi thì đi, toàn bộ đề thi đều sẽ bị tiêu hủy."
Dáng vẻ không giống như lần đầu làm chuyện này.
Xe nhẹ chạy đường quen.
Mặc Khuynh và Cốc Vạn Vạn cũng nhận lấy đề thi của mình.
"Người quen của cậu đến không báo trước nên không kịp chuẩn bị." Ôn Thường Xuân nói với Cốc Vạn Vạn, sau đó khinh thường liếc Mặc Khuynh một cái, "Hay là, hai người dùng chung đi."
Nói xong, lại tiếp: "Đúng lúc, hai người mỗi người nhớ một phần đề thi, cũng tiết kiệm thời gian."
"Ôn nhị thiếu gia."
Cốc Vạn Vạn cong môi, giao đề thi cho Mặc Khuynh, sau đó ngoắc tay gọi Ôn Thường Xuân.
Ôn Thường Xuân đến gần.
Cốc Vạn Vạn khoác vai anh ta, kéo người đến một góc sáng.
"Cốc thiếu gia, có chuyện gì sao?" Ôn Thường Xuân hỏi.
"Anh và cái tên Mặc Giang kia rất thân quen?" Cốc Vạn Vạn hỏi thẳng vào vấn đề.
Ôn Thường Xuân ngập ngừng: "Chuyện này..."
Cốc Vạn Vạn giơ mấy ngón tay.
Hàm ý: Sẽ có thù lao.
Hai mắt Ôn Thường Xuân tức thì sáng lên.
Đối với anh ta, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng dễ nói.
Nhưng mà, Ôn Thường Xuân vẫn thận trọng hỏi lại: "Không biết Cốc thiếu gia hỏi chuyện này là..."
"Con người tôi ấy mà, quá đa nghi." Cốc Vạn Vạn nói, "Nếu đề thi là thật, chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng ngộ nhỡ đề thi có vấn đề... Vậy thì tôi sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào."
Mí mắt Ôn Thường Xuân giật giật.
Sau đó, anh ta nói: "Cốc thiếu gia nghi ngờ như thế cũng không phải không có lý."
"Thế nên," Cốc Vạn Vạn hơi dừng, nắn nắn bả vai anh ta, nhướng mày, "Tiết lộ đôi chút đi?"
"Chỗ tôi..."
Ôn Thường Xuân cảm nhận được hơi thở áp bách từ trên người Cốc Vạn Vạn.
Cũng thật kỳ lạ.
Cốc Vạn Vạn chỉ là một con ma bệnh, lúc anh ta bắt mạch cho Cốc Vạn Vạn, cảm thấy người này không sống được thêm mấy ngày, theo lý thuyết thì "không đủ gây sức ép" mới đúng, nhưng cái khí chất "cà lơ phất phơ" này của Cốc Vạn Vạn lại cứ khiến anh ta bị yếu thế.
"Chuyện là như vậy." Ôn Thường Xuân xoa xoa tay.
Dù sao Cốc gia có tiền, Cốc Vạn Vạn có tiền.
Khoản tiền lớn như thế, có ngu mới không cần.
Ôn Thường Xuân nói thẳng: "Tôi nghe nói, những khóa trước đề thi cũng đã bị lộ rồi, đợt này tham gia thi tuyển có hơi gấp gáp, tôi nghe được chuyện đó mới thử đi hỏi thăm..."
Ôn Thường Xuân cười gượng một tiếng.
Cốc Vạn Vạn im lặng nhìn anh ta.
Ôn Thường Xuân nói tiếp: "Bèn nhờ vài quan hệ, tìm được anh ta. Nghe nói sau lưng anh ta là giám đốc cấp cao của Trì Ninh luôn đấy."
"Giám đốc cấp cao nào?" Cốc Vạn Vạn híp mắt.
"Cái này thì khó nói." Ôn Thường Xuân lắc đầu, "Chưa gặp bao giờ, anh ta cũng không tiết lộ danh tính của mình."
Cốc Vạn Vạn hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ôn Thường Xuân tiếp tục nói: "Nhận được đề thi rồi, tôi thấy anh ta kiệm lời quá, dáng vẻ không biết kéo khách, bèn giữ liên lạc với anh ta. Tôi giúp anh ta tìm khách, anh ta trích phần trăm cho tôi."
Cốc Vạn Vạn nghi ngờ: "Anh ta đồng ý?"
Ôn Thường Xuân gật đầu: "Đồng ý."
Cốc Vạn Vạn: "..." Người kia có phải hơi ngốc không.
Loại chuyện này mà cũng dám hợp tác với "người ngoài"?
"Thật ra là khi đó tôi khá gấp rồi, nhưng may mà có người quen." Ôn Thường Xuân nói, "Ban đầu họ cũng không đồng ý, phải qua một thời gian điều tra."
Anh ta vẫn còn nhược điểm nằm trong tay những người kia.
Họ biết anh ta sẽ không phản bội.
- - Bởi vì, một khi phản bội, chờ đợi sẽ là chốn lao tù.