Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một quán bar.
Mặc Khuynh khá quen thuộc với những nơi thế này.
Chỉ là...
Không biết Cốc Vạn Vạn đến đây làm gì.
Mặc Khuynh hỏi: "Đến nghe hát?"
"Không nghe." Cốc Vạn Vạn nói, "Làm giao dịch. Ôn Thường Xuân chọn đấy."
"Liên quan đến cuộc thi?"
Cửa xe mở ra.
Cốc Vạn Vạn xuống xe, hơi dừng lại, liếc Mặc Khuynh đằng sau, nói: "Đề thi."
Mặc Khuynh nhíu mày.
Sau đó mặt không biến sắc xuống xe.
Chỉ có vài bước, Cốc Vạn Vạn khoác lên chiếc áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, trong nháy mắt từ một vị công tử cao quý ốm yếu biến thành bại gia chi tử cà lơ phất phơ.
Mặc Khuynh nhìn cậu ta, hơi ngạc nhiên.
- - Thời đại này ai cũng trang bị sẵn trong người một vài mánh khóe hóa trang sao?
"Nhìn cái gì?" Cốc Vạn Vạn không hiểu nhìn cô.
Mặc Khuynh vốn đang nghĩ tới Giang Khắc, lúc này qua loa đáp: "Không có gì."
Cốc Vạn Vạn không hỏi tiếp, nói: "Cô không muốn hỏi gì à?"
"Hỏi chuyện đề thi?"
"Ừm."
"Gian dối thi cử, vĩnh viễn cấm thi." Mặc Khuynh thong thả đi bên cạnh cậu ta, chậm rãi nói, "Nếu cậu thật sự muốn tiến vào căn cứ thì đừng có làm như vậy. Còn nếu muốn hại tôi, thì cậu còn chưa đủ trình."
Cô nhẹ như không nói ra, ngữ khí lại cực kỳ kiêu ngạo.
Cốc Vạn Vạn cười: "Tìm việc lập công thôi."
"Ồ."
Mặc Khuynh không quá hứng thú.
"Nghe nói nạn tiết lộ đề thi này không chỉ xảy ra một hai lần. Năm nay đội trưởng Hoắc Tự tự mình sắp xếp điều tra, nghiêm khắc tra xét." Cốc Vạn Vạn bỗng nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, Văn Bán Lĩnh cũng là một trong số giám khảo coi thi, chắc anh ta nói với cô rồi nhỉ?"
"... Không nói." Mặc Khuynh đáp.
Cốc Vạn Vạn: "..."
Một chuyến này, Cốc Vạn Vạn cảm giác bản thân đã khai sạch những tình báo mình biết cho Mặc Khuynh, mà cậu ta lại không nhận được bất cứ thứ gì từ cô.
Lỗ chết mất.
"Sao lại gọi tôi đến?" Mặc Khuynh vào cửa, giọng nói lẫn trong tiếng ồn ào.
Nhưng, Cốc Vạn Vạn vẫn nghe rõ.
"Cô là người của họ." Cốc Vạn Vạn nhướng mày, dáng vẻ lão luyện, "Có cô ở đây, có thể làm chứng tôi không xem đề thi, cũng không phải không có lý do không chính đáng tố cáo bọn họ."
Mặc Khuynh thình lình dừng lại.
Cốc Vạn Vạn đi tiếp hai bước mới phát hiện ra cô không đi tiếp, nghi hoặc: "Sao thế?"
Mặc Khuynh nhìn cậu ta một cái thật lâu.
Cốc Vạn Vạn bị ánh mắt này của cô làm cho lạnh người.
Tuy không biết cô có ý gì, nhưng giờ phút này, Cốc Vạn Vạn thật sự cảm giác được--
Kế hoạch sắp hỏng bét.
Mặc Khuynh nói: "Thời gian tôi tiếp xúc với căn cứ chưa đến một năm."
Yết hầu Cốc Vạn Vạn căng thẳng: "Tôi biết."
Mặc Khuynh lại nói: "Quyết định tham gia cuộc thi là từ sau khi trở về từ thôn Trúc Xá."
"Cho nên..." Cốc Vạn Vạn ý thức được gì đó, mắt mở to.
Trong mắt cậu ta có ánh sáng lóe lên, đủ mọi sắc thái, nhưng ở tận sâu đáy mắt không có lấy một tia sáng.
"Tuy tôi có thừa khả năng thông qua cuộc thi." Mặc Khuynh nhún vai, "Nhưng phần lớn đều không tin tôi có thể thông qua. Cho nên, một khi tôi tiếp xúc với đề thi, sau đó thuận lợi thông qua..."
Cốc Vạn Vạn: "..."
Đừng nói người khác, cậu ta cũng không tin!
Thời gian chuẩn bị mới có bao lâu, bốn môn, phải gặm hết hơn mười cuốn sách, dù có là thiên tài cũng gặm không hết!
Bảo sao chưa đến một năm đã cho cô đi thi, lẽ nào người sau lưng cô không muốn cho cô thông qua?!
Tuy trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng Cốc Vạn Vạn đã không ngừng gào thét trong lòng.
"Bọn họ ở đâu?" Mặc Khuynh quét mắt một lượt.
Không thấy bóng dáng Ôn Thường Xuân.
"Tầng hai." Cốc Vạn Vạn trả lời, "Về thôi, còn kịp."
Mặc Khuynh không động.
Cốc Vạn Vạn đi qua Mặc Khuynh, phát hiện cô vẫn chưa đi thì dừng lại, quay đầu, muốn gọi cô.
Đúng lúc này--
Từ sau lưng truyền đến tiếng gọi: "Cốc thiếu gia!"
Là Ôn Thường Xuân.
"..."
Cốc Vạn Vạn đỡ trán.
Một lần sảy chân để hận ngàn đời.
Thà túm Văn Bán Lĩnh đến, còn tốt hơn tình huống như bây giờ.
Bây giờ mà còn đi thì lại thành ra cậu ta nhát gan. Nhưng nếu không đi, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Mặc Khuynh cúi đầu, tìm một số điện thoại gọi đi, sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Cô nghiêng đầu nhìn Cốc Vạn Vạn: "Đi với bọn họ."
Cốc Vạn Vạn nghi ngờ nói: "Cô chắc chắn?"
"Ừm."
Mặc Khuynh gật đầu.
"Cốc thiếu gia." Ôn Thường Xuân đã đi tới, lên tiếng chào hỏi với Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn quay đầu nhìn anh ta, lại bày ra dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, trên mặt đều là ngạo mạn: "Ôn nhị thiếu gia."
"Chỉ còn chờ cậu thôi." Ôn Thường Xuân cười nói, "Chúng ta lên tầng hai..."
Nói được một nửa, anh ta mới chú ý đến cô gái đứng kế bên, ngẩn ra, ý cười cứng đờ, sau đó nói với Cốc Vạn Vạn: "Cốc thiếu gia, cậu cũng không nói là mang người theo."
"Họ hàng xa của tôi." Cốc Vạn Vạn không giấu thân phận phú nhị đại của mình, "Giá cả tính vào tôi, gấp mười lần."
Ôn Thường Xuân nghe vậy, hai mắt sáng rực.
- - Mối làm ăn này quá hời rồi.
"Được, nếu đã là họ hàng của Cốc thiếu gia thì đương nhiên không có vấn đề gì." Ôn Thường Xuân lại bày ra khuôn mặt tươi cười dối trá.
Mặc Khuynh âm thầm quan sát "Ôn Thường Xuân" trước mắt.
Nghe nói là nhị thiếu gia của Ôn gia.
Lớn lên trong cùng một nhà, cô vốn cho rằng Ôn Thường Xuân sẽ dính được đôi chút dáng vẻ của "Ôn Nghênh Tuyết", nhưng có vẻ là không rồi.
Một vị thiếu gia bợ đỡ kẻ trên mình, ham hư vinh, thấy tiền là sáng mắt, nhìn thế nào cũng quá vô dụng.
Ôn Thường Xuân nói: "Đi thôi."
Mặc Khuynh không nhìn sang Cốc Vạn Vạn, chăm chú quan sát Ôn Thường Xuân.
Bọn họ lên tầng hai, đi vào một phòng bao.
Ôn Thường Xuân gõ hai cái, sau đó mới mở cửa.
Mặc Khuynh tùy tiện đảo mắt một vòng.
Sau đó--
Cô thấy được Giang Khắc đã cải trang.
Mặc Khuynh: "..."
Giang Khắc cũng đã phát hiện ra cô: "..."