"Chí ít đó cũng là điểm mà tớ tự thi được." Mặc Tinh hừ mạnh một tiếng: "Nếu cậu ngại điểm thấp xấu hổ, thì cố gắng học đi, gian lận thì làm ái gì?"
"Bị thầy bắt được gian lận tịch thu bài, không dám oán trước mặt, suốt ngày thầy dài thầy ngắn, sau lưng thì làm mấy cái thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu, buồn nôn!"
Cô vẫn luôn không thích An Như Nhã, cô cảm thấy người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, quá ghê tởm.
Nhưng nhà họ An với nhà họ An vẫn có đi lại làm ăn, quan hệ của An Như Nhã và An Sơ Tuyết còn khá thân, mà An Sơ Tuyết là bạn của cô, nên cô khó tránh khỏi sẽ chạm mặt An Như Nhã.
"Cậu..." An Như Nhã tức đến nỗi cả nửa ngày vẫn chưa nói ra câu nào.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, không cần thiết phải vì cái chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí." An Sơ Tuyết mỉm cười bất đắc dĩ, cô ta quay đầu nhìn Mặc Tinh, rồi nói: "Tới lại có một trò mà độ khó không quá lớn nhưng lại rất thú vị, chỉ là không biết cậu có dám không."
Vừa nghe thấy câu này, Mặc Tinh có hơi tức giận, cô thẳng lưng, hất cằm nói: "Trên đời này, không có việc mà tớ không dám làm!"
"Thế cậu chờ một lát, tớ đi lấy đạo cụ." An Sơ Tuyết cong môi, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Mặc Tinh duỗi cổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng than thở một câu: "Đồ gì thế..."
Một lúc sau, An Sơ Tuyết cầm một đồ vật nhỏ quay lại. Cô ta để đồ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Mặc Tinh một lần nữa: "Nếu cậu dám mặc cái này đi gặp anh tớ, coi như đại mạo hiểm đã thành công."
"Chẳng phải chỉ là gặp anh cậu thôi sao? Có cái gì không..." Lúc nói, đồng thời Mặc Tinh cũng rút cái đồ mà An Sơ Tuyết để lên bàn ra, gương mặt cô nhoáng cái đỏ lên, tiếng nói cũng im bặt.
An Như Nhã nhìn sang, khuôn mặt cũng lập tức đỏ bừng.
"An Sơ Tuyết, cậu lấy cái loại này từ chỗ nào vậy?" Mặc Tinh dùng hai ngón tay nhấc nội y tình thú ra, đỏ mặt nhìn mấy cái, rồi lại ném lên bàn: "Ghê chết đi được! Tớ không mặc!"
Dương Lâm nhấc lên nhìn mấy cái: "Ghê á? Tớ lại thấy khá đẹp đó. Mặc Tinh, chắc không phải là cậu không chơi nổi đấy chứ?"
"Cái này không phải vấn đề dám chơi hay không dám chơi, vấn đề là có được chơi không á!" Mặc Tinh không được tự nhiên động động tai nghe đang đeo trên cổ. "Các cậu cũng biết, người mà tớ thích luôn là Cảnh Nam, hơn nữa trên tiệc sinh nhật vào ngày mai, tớ phải đính hôn với anh ấy rồi.
"Kết quả bây giờ các cậu bảo tớ mặc nội y tình thú đi ôm An Thiếu Sâm, cái này chẳng phải là con mẹ nó vớ vẩn sao? Chơi thì chơi, đừng có mà chơi cái chuyện hủy hoại tam quan như này được không hả?"
Nghe thấy hai chữ đính hôn, ánh mắt An Sơ Tuyết lóe lóe, đáy mắt xoẹt qua một tia đen tối. . ngôn tình hài
Cô ta cắn môi, vươn tay lấy đi bộ nội y tình thú kia: "Tớ tưởng chúng ta thân như vậy, ngày thường nói chuyện làm việc không cần suy nghĩ quá nhiều, không ngờ cậu lại nghĩ đây là chuyện hủy hoại tam quan. Xin lỗi, tớ đã đưa ra đề nghị quá đáng quá rồi."
"Không phải, tớ không có ý đó!" Mặc Tinh vội vàng giải thích: "An Sơ Tuyết, chúng ta quen nhau lâu thế này, chắc cậu cũng biết, tớ nói chuyện thường không nghĩ kỹ! Tôi thật sự chỉ thuận miệng nói ra thôi, không có ý khác đâu!"
Dương Lâm đoạt lấy nội y tình thú từ trong tay An Sơ Tuyết, rồi hừ một tiếng với Mặc Tinh: "Sơ Tuyết cũng chỉ thuận miệng đưa ra một đề nghị, cậu liền nói là hủy hoại tam quan, câu này cũng quá đáng quá rồi đấy nhỉ?"
"Không phải Mặc Tinh cố ý đâu, hơn nữa đây chỉ là một trò chơi mà thôi, các cậu đừng cãi nhau nữa." An Sơ Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã, nhìn mà khiến cho người ta đau lòng.
"Xin lỗi, An Sơ Tuyết." Mặc Tinh đứng lên, lo lắng mà lưu loát xin lỗi An Sơ Tuyết: "Nhưng tớ không thể mặc cái loại nội y tình thú này đi ôm An Thiếu Sâm!"
"Tớ có người mình thích, hơn nữa tớ sắp đính hôn với anh ấy rồi, bây giờ lại mặc cái loại nội y tình thú này đi quyến rũ người từng theo đuổi tớ... Qúa lẳng lơ, tớ không làm được!"
"Hơn nữa, cho dù tớ không có người mình thích, tối mai không đính hôn với Cảnh Nam, tới cũng không thể mặc cái loại quần áo này đi ôm An Thiếu Sâm! Anh ấy luôn theo đuổi tớ, tớ như này chẳng phải là cho anh ấy một ảo tưởng 'tớ thích anh', đùa bỡn tình cảm của anh ấy sao?"
An Sơ Tuyết cố gắng nhếch môi, vành mắt hơi đỏ: "Chuyện này là tớ suy nghĩ không chu toàn, đều là lỗi của tớ, tớ sẽ cất chỗ quần áo này đi. Lâm Lâm, cậu đưa đồ cho tớ."
"Không cho!" Dương Lâm nắm chặt bộ nội y tình thú, hét lên với Mặc Tinh: "Chẳng phải chỉ là chơi một trò chơi thôi sao, có đến mức phải nâng lên vấn đều tam quan không? Còn lẳng lơ á?Chỉ cậu có đạo đức thôi à?"
"Mẹ nó, hôm nay cậu ăn phải thuốc nổ hả?" Mặc Tinh oán giận nói lại cô ta một câu, sau đó quay sang An Sơ Tuyết, nhíu mày nói: "Tớ toàn nói chuyện như vậy, cậu cũng biết, khiến cho cậu cảm thấy khó chịu, tớ xin lỗi."
"Chẳng qua tớ cũng là người đã có vị hôn phu, không thể mập mờ với người đàn ông khác, nếu Cảnh Nam biết chuyện này rồi không đính hôn với tớ nữa, chắc chắn tớ sẽ hối hận suốt đời."
"Hơn nữa An Sơ Tuyết này, cậu nghĩ đi, người đó là anh cậu, nếu tớ làm như vậy là đã đùa giỡn tình cảm của anh ấy, cậu không thấy buồn thay anh ấy sao?"
Vành mắt An Sơ Tuyết càng đỏ lên, cô ta lau khóe mắt, lúc nói chuyện đã mang theo chút âm mũi: "Tớ chỉ nghĩ là bộ quần áo này cũng không khác lắm so với áo tắm ở bãi biển, cùng lắm thì lộ hơn áo tắm một chút, mặc cái này rồi ôm anh tớ một chút cũng không tính là gì."
Cô ta cười tự giễu: "Không ngờ suy nghĩ của chúng ta về chuyện này lại khác nhau, xin lỗi Mặc Tinh, đều nghị này của tớ đã làm cậu cảm thấy không thoải mái rồi."
"Không cần xin lỗi cậu ta!" Dương Lâm liếc Mặc Tinh một cái: "Mặc Tinh, cậu không chơi nổi thì cứ nói thẳng, không cần thiết phải ở đây làm người ta mắc ói, khiến cho mọi người đều mất hứng!"
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh đen mặt: "Cậu bảo ai không chơi nổi?"
An Sơ Tuyết túm lấy tay áo của hai người, dịu dàng nói: "Tất cả đừng cãi nhau nữa, chuyện này là tớ không đúng, tớ không nên đưa ra cái..."
"Cậu! Tôi bảo cậu không chơi nổi đấy!" Càng thấy An Sơ Tuyết cố gắng kéo trách nhiệm về mình như vậy, Dương Lâm càng thấy Mặc Tinh không vừa mắt: "Người chọn đại mạo hiểm là cậu, người nói không hối hận là cậu, bây giờ người không chơi nổi tồi từ chối đề nghị này hủy hoại tam quan vẫn là cậu, chẳng nhẽ không phải cậu không chơi nổi sao?"
An Như Nhã vẫn ở bên cạnh quan sát tình hình, lúc này thấy mấy người đã cãi nhau rồi, cô ta lập tức đứng về phe Dương Lâm, âm dương quái khí nói: "Đúng thế, người nào đó không chơi nổi thì cứ nói thẳng đi, cứ phải đẩy trách nhiện lên người Sơ Tuyết, chẳng phải là nghĩ rằng Sơ Tuyết dễ bắt nạt sao?"
"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Vành mắt An Sơ Tuyết đỏ hồng, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: "Chỉ là một trò chơi mà thôi."
An Như Nhã khoanh tay trước ngực, liếc mắt xem thường về phía Mặc Tinh: "Đại Thanh đế quốc đã mất lâu rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, người mặc bikini chạy ra ngoài nhiều lắm, mặc bộ quần áo này rồi ôm người ta một tí là có sao."
Trong vẻ mặt cực kỳ khó coi của Mặc Tinh, cô ta cười quái dị một tiếng: "Tôi thấy có người ấy, chắc là đã bất mãn với chúng ta lâu rồi, cho nên mượn chuyện hôm nay để phát tác ra mà thôi!"