"... Xin lỗi." Cái bụng đau rát nhức nhối, Tiêu Cảnh Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, tối nghĩ mà gian nan nói.
Nghe thấy vậy, Mặc Lôi suýt thì từ trên giường nhảy dựng lên, Tiêu Tiêu Tiêu... Tiêu Cảnh Nam lại đang xin lỗi Tinh Tinh ư? Anh ta biết vụ tai nạn xe cộ đó là anh ta hiểm lầm Tinh Tinh ư?
"Lời xin lỗi của tổng giám đốc Tiêu, tôi không nhận nổi, cũng không cần." Mặc Tinh run run ngón tay, châm chọc nói: "Anh đã biết đó là hiểu lầm rồi, bây giờ có thể để tôi rời khỏi câu lạc bộ Dream rồi chứ?"
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, trong con ngươi phản chiếu gương mặt phẫn nộ mà tràn ngập sự hãi của cô, trong lòng như bị kim đâm, một chút một chút, không đủ để lấy mạng, nhưng lại đau đớn khó mà nhịn nổi.
Thích... chính là loại cảm giác này sao?
Hình như không khác với những gì Trương Hàn nói, không có làm cho người ta cảm thấy sung sướng, trái lại khiến người ta chua sót.
Có được câu trả lời chắc chắn, cơ thể đang buộc chặt của Mặc Tinh mới dần dịu lại, cô không nhìn anh nữa, mà nhảy xuống giường bệnh, quay đầu liền chạy nhanh về phía thang máy.
Thật sự là một giây cô cũng không muốn gặp Tiêu Cảnh Nam!
"Tinh Tinh!" Sự phát triển giữa Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam khiến cho Mặc Lôi ù ù cạch cạch không hiểu gì, anh ấy nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa của Mặc Tinh, hai tay chống lên giường đẩy, muốn xuống giường.
Thủy Thanh Lan ấn anh ấy lại, hung hăng trừng mắt liếc anh ấy một cái: "Anh an phận ở đây cho em!"
Tiêu Cảnh Nam mím môi, sức lực cầm chiếc áo bệnh nhân hơi lớn một chút, anh nhấc chân đi về trước một bước, nhưng rồi lại nhíu mày, lại rụt về, trong lòng nặng nề như có tảng đá ngàn cân đè lên.
"Hiện tại cảm xúc của cô Mặc rất không ổn định, nếu tổng giám đốc Tiêu thật sự lo lắng cho cô ấy, khoảng thời gian này anh đừng gặp cô ấy thì tốt hơn." Lục Ngôn Sầm nói.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên liếc anh ấy một cái, sâu trong mắt xen lẫn một chút địch ý mà chính anh cũng chưa chú ý tới, sau đó anh ừ nhẹ một tiếng: "Tình hình chân của Mặc Tinh, phiền bác sĩ Lục nói cho tôi biết bất cứ lúc nào cũng được, nếu như có cần cái gì, cũng có thể nói với tôi."
"Vãn là câu nói đó, tổng giám đốc Tiêu vừa không phải người thuê tôi, cũng không phải cấp trên của tôi, tôi không cần thiết phải tiết lộ việc riêng tư của cô Mặc cho anh. Tôi đi trước đây." Lục Ngôn Sầm khẽ gật đầu với Tiêu Cảnh Nam, sau đó anh ấy cùng với Thủy Thanh Lan đẩy Mặc Lôi đi.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn chiếc áo bệnh nhân trong tay, ánh mắt loe lóe.
Ngay sau đó, anh lau mồ hôi lạnh đang liên tục toát ra trên trán, nhìn qua phương hướng mà Mặc Tinh rời đi, sau đó sắc mặt tái nhợt ôm bụng, bước nhỏ đi về phía thang máy, đi đến phòng bệnh.
Mặc Tinh trở về phòng bệnh, phanh một tiếng đóng cửa lại, khóa kỹ, sau đó lưng dựa lên cửa, trượt xuống cửa ngồi xuống đất.
Chiếc áo khoác trên người tỏa ra cái mùi cực kỳ có tính xâm lược, giống hệt Tiêu Cảnh Nam. Cô liếm cánh môi khô khốc, cởi cúc áo ra, sau đó ném chiếc cáo khoác xuống đất.
Mặc Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc áo đặt làm thủ công cao cấp, cô bỗng đứng lên, dùng sức dẫm chân lên chiếc áo khoác đó.
Chỉ dẫm thôi thì không tạo ra sát thương mang tính thực chất gì, cô đi giày vào, lại đá thêm mấy cái nữa.
Cho đến khi bên ngoài chiếc áo khoác đã toàn dấu giàu, cô mới khom lưng nhặt chiếc áo khoác lên, sau đó đi đến bên cửa sổ, vứt chiếc áo khoác xuống dưới mà không hề do dự.
Cốc cốc cốc!
Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Thủy Thanh Lan cách cửa truyền tới: "Tinh Tinh, là chị đây, em mở cửa đi."
Mặc Tinh lau nước mắt không biết là chảy ra lúc nào nơi khóe mắt: "Hôm nay em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi một lúc, chị dâu, chị đi chăm sóc anh em đi."
"Em khóc đúng không?" Trong giọng nói của Thủy Thanh Lan đã thêm mấy phần lo lắng, cô ấy sốt ruột nói: "Tinh Tinh, em có chuyện gì thì phải nói với chị, tuyệt đối đừng giấu trong lòng!"
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi, ép nước mắt quay lại: "Em không sao, em chỉ mệt quá thôi. Chị dâu, quần áo bệnh nhân của em đã bị em làm hỏng rồi, chị có thể đi xin một bộ từ chỗ y tá cho em không, sau đó ngày mai mang tới cho em?"
Thủy Thanh Lan: "Được thôi, nhưng mà giờ em mở cửa đi, để chị xem xem em thế nào."
"Cái này không được, chị dâu." Mặc Tinh cười khổ nói: "Em không muốn mặc áo của Tiêu Cảnh Nam, em vừa vứt đi rồi, em cũng không thể để trần gặp chị chứ, đúng không?"
Lần này, qua một lúc lâu Thủy Thanh Lan mới trả lời: "Được, ngày mai chị sẽ mang quần áo bệnh nhân đến cho em."
Cô ấy dừng một lát, nói: "Còn chuyện này nữa, anh em bảo chị hỏi em, sao tổng giám đốc Tiêu biết chân tướng vụ tai nạn xe vậy? Nếu như chỗ anh ấy có bằng chứng gì, chúng ta cố gắng tìm đến, như thế cũng làm sáng tỏ được chuyện vụ tai nạn xe."
Cô ấy và Mặc Lôi đều cảm thấy, nếu có thể làm sáng tỏ được thì cố gắng làm sáng tỏ, để tránh có một số người suốt ngày nói ra nói vào về Tinh Tinh.
"Em đã làm anh trai chị dâu lo lắng rồi." Mặc Tinh cụp mắt, bàn tay đang buông ở hai bên người nắm chặt lại: "Nhưng chuyện mà em và Tiêu Cảnh Nam nói, không phải là chuyện này."
Cô không muốn nói nhiều: "Hôm nay anh em đi qua đi lại như vậy, cũng không biết có sao không, chị dâu, chị bảo bác sĩ khám cho anh ấy một chút đi."
Thủy Thanh Lan lại dặn dò vài câu nữa, mới vội vàng rời đi.
Mãi đến sau khi tiếng bước chân của cô ấy biến mất ở cửa, Mặc Tinh mới hoạt động cái chan đã tê rần, đi về phía giường bệnh.
Cô ngồi trên giường, dùng tay ấm ấn lên bàn chân lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng nhìn cái bàn trước mặt, mạch suy nghĩ đã bay về hai năm trước.
Ngày hai mươi bảy tháng chín, một ngày trước sinh nhật Mặc Tinh, thứ năm.
Chiều thứ năm, tất cả các giáo viên đều phải đi họp, không phải đi học nên Mặc Tinh hẹn với An Sơ Tuyết, An Như Nhã với cả Dương Lâm cùng đến nhà họ An chơi.
Cũng không biết ai cầm đầu nói muốn chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, Mặc Tinh rất hưng phấn nên đồng ý luôn.
Ngay từ đầu là ba người khác thua, cô nóng lòng muốn thử hỏi vài câu hỏi mà mình tò mò đã lâu, kết quả không biết làm sao mà sáu bảy lần sau, cô đen lắm, nhiều lần trúng chiêu.
Câu hỏi lời thật lòng từ: "Bắt đầu thích Tiêu Cảnh Nam từ lúc nào", "Chuyện thê thảm nhất từng làm vì theo đuổi Tiêu Cảnh Nam là gì", "Đã từng hôn Tiêu Cảnh Nam chưa", đến "Đã từng nằm mơ làm yêu yêu với Tiêu Cảnh Nam chưa", chừng mực câu hỏi càng ngày càng lớn.
Sau khi lại trúng chiêu một lần nữa, cuối cùng Mặc Tinh không chọn lời thật lòng nữa, cô đổi sang chọn đại mạo hiểm.
An Sơ Tuyết cong môi, dịu dàng nói: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Không được hối hận đâu đấy."
"Tớ biết hối hận chắc?" Mặc Tinh như đại gia nằm tựa lưng lên sô pha, cánh tay khoát lên tay vị ở bên cạnh, bắt đầu lắc lư: "Nói đi, bắt sâu róm, giun, hay chuột? Hay là tìm hai nam sinh tương đối to con đánh nhau, hay hả rắn vào trong bàn làm việc của thầy hả?"
Hai mắt An Như Nhã sáng lên, oán hận nói: "Những thứ này đều không có ý nghĩa! Kiểm tra lần trước, con lừa ngốc đã thu bài thi của tớ, hại tớ phải thi lại, cậu bỏ hai cục cứt chó vào trong túi công văn của thầy ấy, cho thầy ấy mắc ói chết luôn!"
"Muốn thả thì cậu thả đi, tớ không đi!" Mặc Tinh khinh thường liếc cô ta: "Có bao nhiêu bản lĩnh thì lấy bấy nhiêu điểm, cậu gian lận trong khi kiểm tra bị thu bài còn trách ai được? Con lừa ngốc không ghi lỗi cậu, cho cậu không tốt nghiệp nổi đã là tốt rồi đấy!"
An Như Nhã bị cô nói thế thì khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh, vẻ mặt tức tối: "Cậu tưởng ai muốn đều giống cậu, thi được sáu mươi mốt mươi hai điểm, thổi bay tầng thấp à?"