Thủy Thanh Lan nhíu mày: "Tinh Tinh..."
"Chị dâu đừng nói nữa, bản thân em 'phạm lỗi', em tự gánh chịu hậu quả. Em muốn một mình yên tĩnh, chị dâu về trước đi." Mặc Tinh giọng khàn khàn, ngắt lời cô ấy.
Thủy Thanh Lan muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, cô ấy nói: "Được."
Cô ấy dừng một chút: "Cho em nửa tiếng đồng hồ, nếu sau nửa tiếng em chưa về, chị sẽ tới tìm em."
"Vâng." Mặc Tinh cố gắng cong môi, nhưng thế nào cũng không cười ra được: "Cảm ơn chị dâu."
Thủy Thanh Lan khẽ thở dài, đưa điện thoại cho Mặc Tinh: "Nhìn thời gian đấy."
Mặc Tinh gật đầu, nói: "Em đã là người hai mươi tuổi rồi, chị dâu đừng lúc nào cũng xem em như đứa trẻ ba bốn tuổi sẽ bị lừa nữa."
"Em còn khiến người ta lo lắng hơn so với trẻ nhỏ." Thủy Thanh Lan nói.
Mặc Tinh mím môi, bàn tay nghịch điện thoại, không có lên tiếng.
"Thế chị đi trước đây." Thủy Thanh Lan phất phất tay với cô, sau đó cất bước rời đi.
Màn đêm đen như mực không có sao, cũng không có ánh trăng, chỉ có bầu không khí trong lòng sau cơn mưa, và cả mấy cái đèn cốc trên mặt cỏ, vắng vẻ đến mức làm cho người sợ hãi.
Nhưng đối với Mặc Tinh mà nói, môi trường như thế này mới có thể làm cô thả lỏng một lát.
Cô thở ra một hơi thật dài, ngơ ngác đứng một lúc, cô cứ có cảm giác có người nhìn cô. Cô quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một góc áo biến mất ở cửa vào viện.
Có lẽ là nửa đêm rồi cô còn đứng đây thì kỳ quái quá, có người nhìn mấy cái.
Mặc Tinh tự giễu cười cười, ở trong tù hai năm, cô cũng hơi nhạy cảm quá rồi.
"Mặc Tinh?" Có người đàn ông gọi cô môt tiếng, tiếng hít thở sâu.
Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ, chán ghét nhíu mày, không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
Người gọi cô không nhận được lời đáp, lại gọi tiếng nữa: "Là Mặc Tinh phải không?"
Ngay sau đó, tiếng bước chân tới gần.
Mặc Tinh mím môi, không muốn gặp người này, cô nhấc chân đi về hướng ngược lại. Thấy cô đi, tiếng bước chân ở đằng sau càng nhanh hơn, ngay sau đó người đằng sau đã vượt qua cô, đứng trước mặt cô.
Dưới ngọn đèn vắng lặng, có thể thấy rõ ngũ quan rõ ràng anh tuấn của người đàn ông, lúc này con ngươi màu hổ phách nhiễm một chút mệt mỏi cùng tức giận: "Tại sao không trả lời?"
Mặc Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, trái tim đã dịu lại vì môi trường vắng vẻ, lúc này có thêm vài phần chán ghét và hận ý: "Có ai quy định anh An gọi tôi, là tôi phải trả lời không?"
"Mặc Tinh, em cứ phải nói chuyện với tôi như vậy sao?" An Thiếu Sâm nắm chặt cánh tay của cô, sâu trong đôi mắt thêm một chút phẫn nộ, còn có cả sự đau lòng khó nén nổi.
Mặc Tinh lại chỉ cảm thấy dáng vẻ anh ta thế này làm cho người ghê tởm, cô dùng sức hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, mong anh An cách xa tôi ra chút, tôi không muốn bị bà An cô Đường cô An bọn họ nói là tôi câu dẫn anh!"
Cô nói xong liền muốn đi, nhưng bất ngờ bị An Thiếu Sâm nắm lấy cổ tay, sau đó kéo vào lòng.
"Em biết rõ tôi không quên được em, tại sao còn muốn đối xử với tôi như vậy?" Trong giọng nói của An Thiếu Sâm tràn ngập đau đớn, anh ta ôm chặt cô, chất vấn: "Tại sao Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân của em, tống em vào tù, em vẫn không quên được anh ta?"
Bệnh nặng mới khỏi, Mặc Tinh vẫn còn yếu, giãy dụa một lúc cũng chưa thoát ra khỏi trói buộc của anh ta, cô tức giận nói: "Bỏ tay ra!"
"Tiêu Cảnh Nam tốt đến thế sao?" An Thiếu Sâm không có buông tay, trái lại ôm cô chặt hơn: "Mặc Tinh, em yêu anh ta đến vậy sao?"
Mặc Tinh vì giãy dụa mà thở hồng hộc, con ngươi vốn lạnh nhạt giờ phút này đã tràn ngập hận ý: "Tôi nói lại một lần nữa, buông ra!"
Hai tay An Thiếu Sâm vòng chặt cô, nói với giọng trầm thấp: "Nếu tôi bảo không buông..."
"À!" Mặc Tinh cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời anh ta, cô dẫm mạnh lên chân anh ta, sau đó nhân lúc anh ta bị đau, dùng sức đẩy anh ta ra, tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.
Bốp.
Trong ban đêm yên tĩnh, âm thanh trong trẻo của cái tát đặc biệt vang dội.
Mặc Tinh mắt lạnh nhìn anh ta, cô bật ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Ghê, tởm!"
Rõ ràng đã nhục nhã cô vì An Sơ Tuyết, lúc này lại ở đây đóng vai thâm tình gì chứ, ghê tởm; rõ ràng đã đính hôn với Đường Thiến, bây giờ lại vẫn muốn dây dưa với cô, buồn nôn.
Trước đây, cô không đồng ý yêu đương với anh ta, đơn giản là bởi không có tình cảm nam nữ với anh ta, nhưng vẫn xem anh ta như anh trai; bây giờ cô không ý ở bên anh ta, đơn thuần là bởi vì ghê tởm!
"Chỉ cần em không làm cái chuyện câu dẫn Tiêu Cảnh Nam đó nữa, tôi có thể không so đo chuyện em tông Sơ Tuyết thành người tàn tật." An Thiếu Sâm biết làm như vậy là có lỗi với em gái anh ta, nhưng anh ta thật sự không quên được Mặc Tinh, sau khi anh ta biết lần này cô suýt chết, anh cũng không muốn lừa mình dối người nói là đã quên được cô nữa.
Huống hồ ông ngoại hơn bảy mươi tuổi đã tìm một người phụ nữ trăng gió hai mươi tuổi, ý kiến phản đối trong nhà cũng không lớn như vậy, vậy anh ta ở bên Mặc Tinh, có phải bọn họ... bọn họ cũng có thể chấp nhận được, đúng không?
Mặc Tinh tức đến nỗi bật cười rồi, cô nhìn má trái sưng phù của An Thiếu Sâm, châm chọc nói: "Anh An lấy tự tin ở đâu, nghĩ rằng tôi nhất định sẽ ở bên anh vậy?"
"Em ở lại làm việc ở câu lạc bộ Dream, chẳng phải là muốn quay lại chất lượng cuộc sống như trước kia sao?" Trong mắt An Thiếu Sâm có tự trách, có đấu tranh, nhưng càng nhiều hơn là điên cuồng và *, "Em kết hôn với tôi, em muốn gì tôi đều có thể cho em!"
Anh ta tiến lên phía trước mấy bước, giữ chặt bàn tay của cô, giọng nói đã thấp hơn: "Chỉ cần em đồng ý với tôi, bây giờ tôi sẽ đi kết hôn với Đường Thiến*, cái này không tốt hơn so với việc em ở lại bên cạnh Tiêu Cảnh Nam chịu nhục à?" (ôi trời, trong raw thật sự viết là kết hôn với Đường Thiến đấy.)
Mặc Tinh nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, lần này cô không giãy dụa, cô chỉ thản nhiên nhìn ra sau lưng anh ta một cái, rồi nói: "Cô An đến đúng lúc thật đấy, anh trai cô đang nói nói chuyện kết hôn với tôi này."
"Sơ Tuyết, sao em..." An Thiếu Sâm buông tay Mặc Tinh ra theo bản năng, anh ta xoay người lại muốn giải thích với An Sơ Tuyết, nhưng khi anh ta quay người lại, mới nhận ra đằng sau không có một bóng người.
Mặc Tinh đang lừa anh ta.
Anh ta xoay người lại, nhìn thẳng vào Mặc Tinh.
"Anh An cần gì phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó?" Mặc Tinh lùi ra sau mấy bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, trào phúng nói: "Anh luôn miệng nói không quên được tôi, tôi cũng chỉ thăm dò một chút mà thôi, đây chính là cái mà anh gọi là không quên được đấy hả?"
Vẻ mặt An Thiếu Sâm biến ảo, nắm chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới hơi lộ ra vẻ đau khổ và tức giận nói: "Tôi nói ở bên em là nghiêm túc, cho dù Sơ Tuyết đến thật, tôi cũng không có ý muốn nuốt lời, còn em lại đang đùa bỡn tôi."
Mặc Tinh cầm lấy điện thoại di động rồi xem thời gian, thời gian nửa tiếng hẹn với chị dâu đã trôi qua mười sáu phút, cô nhíu mày, càng thêm chán ghét và hận anh ta nhiều hơn.
Cô bỏ điện thoại xuống rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta, gương mặt lộ vẻ châm chọc: "Cho dù anh An muốn cưới tôi thật, sau đó thì sao?"
"Sau đó gì chứ?" An Thiếu Sâm nhíu chặt chân mày.
Mặc Tinh lạnh lùng xì một tiếng: "Anh cưới tôi, lại cảm thấy thẹn với cô An, không phải sao?"
An Thiếu Sâm càng nhíu chặt chân mày hơn, anh ta không lên tiếng, tương đương với ngầm thừa nhận.
"Sau đó tôi trải qua trăm cay nghìn đắng cưới một người mà tôi không yêu, chỉ cần cô An xảy ra bất đồng gì với tôi, người làm anh trai là anh sẽ không thể từ chối mà đứng về phía em gái anh, chỉ trích tôi."
"Trừ lần đó ra, tôi còn phải bị mẹ anh và cô Đường chửi là hồ ly tinh câu dẫn người khác và không thể thiếu được bị ức hiếp trong tay mẹ anh." Vẻ trào phúng trên gương mặt Mặc Tinh càng nhiều thêm: "Tôi cưới anh á? Đầu óc bị nước vào à?"