"Hai năm trước, rốt cuộc vụ tai nạn xe là thế nào, tổng giám Mặc cũng đã đoán được tám chín phần, không phải sao?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam như cây đinh nhìn chằm chằm vào ông ta, tiếp tục hỏi.
Đây là lần đầu tiên Mặc Vệ Quốc nói về chuyện vụ tai nạn xe cộ vào hai năm với Tiêu Cảnh Nam, ông ta cân nhắc một lát, nhìn sắc mặt của Tiêu Cảnh Nam rồi nói: "Mặc kệ ai đúng ai sai, tóm lại người bị thương cuối cùng là Sơ Tuyết, Mặc Tinh bị đánh gãy chân tống vào tù, cũng là trừng phạt mà nó phải nhận. Về phần..."
"Ông đúng là một người 'tốt' ". Tiêu Cảnh Nam cười, đánh gãy lời ông ta nói.
Mặc Vệ Quốc không rõ ý của anh, tưởng là anh đang khen mình, ông ta khách sáo nói: "Mặc Tinh đã làm sai, thì nên nhận trừng phạt. Tuy nó là con gái tôi, nhưng cũng phải nói lý lẽ, không thể bao che cho nó."
"Ừ, không hổ là người lương thiện." Tiêu Cảnh Nam khẽ a một tiếng.
Mặc Vệ Quốc cười cười: "Thế miếng đất ở thành phố G..."
Câu kế tiếp chưa nói, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
"Tham gia bán đấu giá bình thường, tôi kiến nghị ông chuẩn bị nhiều tiền hơn một chút, nếu công ty lưu động không đủ vốn, ông có thể ra ngân hàng vay một khoản. Tôi còn có việc, cáo từ." Tiêu Cảnh Nam không cho ông ta cơ hội giữ lại nữa, cất bước rời đi.
Độ cong nơi khóe miệng Mặc Vệ Quốc biến mất, khuôn mặt của người đã đến trung niên nhưng lại bảo dưỡng rất tốt lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu. Ông ta nhìn bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam biến mất trong tầm mắt, phần mù mịt này lại nhiều thêm một chút.
Chuyện Cảnh Nam vì Mặc Tinh tông Sơ Tuyết thành người tàn tật mà ghi hận nhà họ Mặc, bây giờ ông ta đã cắt đứt quan hệ với Mặc Tinh rồi, sao Cảnh Nam vẫn bất mãn với ông ta?
Hơn nữa, hôm nay nhìn dáng vẻ Cảnh Nam đối xử với Mặc Tinh, cũng không giống như hận đến tận xương, trái lại... ông ta nhíu mày, liếc mắt nhìn phòng bệnh, sau khi đắn đo một lúc lâu, đi vào.
Mặc Tinh đi chân trần đến bãi cỏ đằng trước bệnh viện, có ánh đèn, nhưng lại không sáng lắm. Hơn nữa hơn chín giờ tối, bệnh nhân và người nhà đi tản bộ đã đi về lâu rồi, nơi này vắng vẻ.
Cảm giác mát lạnh theo gan bàn chân bốc lên trên, chân của cô chân của cô tay của cô... cả người cô đều lạnh ngắt, chỉ có trái tim là nóng như lửa, không phải cái nóng của sự nhiệt tình, mà là cái nóng của lửa giận và lửa ấm ức đang cháy bùng mang lại, cơ hồ sắp thiêu cháy linh hồn cô rồi.
"Tinh Tinh, đi giày vào đi, trên đất lạnh, không tốt cho sức khỏe của em." Thủy Thanh Lan đứng sau lưng cô hồi lâu, mới than nhẹ một tiếng. Cô ấy xách giày đi đến trước mặt cô.
Bất kể là chân thương tật hay là phù phổi, cảm lạnh vào thì đều rắc rối.
Mặc Tinh cúi đầu không có nhìn cô ấy, cũng không đi giày vào, cảm giác mát lạnh trên người và lửa nóng trong tin đan vào nhau, khó chịu đến nỗi như đang đi trên lưỡi dao, đang bị luộc trong nồi dầu.
"Em có tức giận, cũng đừng lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, bệnh của em đã tái phát, người khó chịu là em, những người mà em ghét cũng sẽ không khó chịu." Thủy Thanh Lan ngồi cổm xuống, cầm chân của cô: "Nhấc chân."
Mặc Tinh lắc đầu, khóe mắt có chất lỏng chảy xuống, cô vội vàng lau đi, tiếng nói hơi khàn khàn: "Em muốn mình bình tĩnh một lát, chị dâu, chị về đi, ở đây lạnh."
"Bảo em nhấc chân thì em nhấc chân, để chị tức giận có phải không?" Thủy Thanh Lan ngẩng đầu rống cô: "Nếu mà còn không nghe lời nữa, chị sẽ đóng cửa thả anh em ra đấy."
Mặc Tinh bật cười, có nước mắt trượt vào trong miệng, mặn chát: "Anh ấy là người tàn phế cấp độ hai, đến cả xuống giường còn không xuống được, càng đừng nói là đánh em."
Nói chuyện, cô đã nâng lên chân phải mà bị Thủy Thanh Lan cầm.
"Đợi anh đấy khỏe rồi đánh em." Thủy Thanh Lan đeo giày vào chân phải cho cô, sau đó lại cầm chân trái rồi nói: "Nhấc chân."
Mặc Tinh nhấc chân trái, cúi đầu nhìn Thủy Thanh Lan đang đi giày cho mình, nơi lồng ngực bị đè nén khó chịu, cơ hồ không thở nổi.
Cô vội lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, rồi lại cười một tiếng: "Anh em không nỡ đánh em."
"Biết anh ấy không nỡ, em còn giày vò bản thân thế này." Thủy Thanh Lan đi giày cho cô, đứng lên, vành mắt hồng hồng: "Em cũng không biết hai năm nay anh trai em đã sống thế nào đâu, lúc nào anh ấy cũng uống rượu, uống say rồi thì ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm mặt khóc, nói xin lỗi em..."
Cô ấy nghẹn ngào một chút, hít một hơi thật sâu, tiếng nói đã khôi phục như thường: "Bây giờ anh ấy bắt đầu đến công ty học tập rồi, anh ấy bị trách mắng, không ít lần bị làm trò cười, mấy lần về nhà anh ấy tức lắm, nói là không đi nữa, nhưng ngày hôm sau tiếp tục đi làm sớm một tiếng, chị còn hoài nghi anh ấy bị người ta đánh tráo rồi cơ!"
Mặc Tinh cúi đầu không lên tiếng, nửa người trên bao phủ trong bóng đêm, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có thể nhìn thấy có chất lỏng trong suốt rơi trên mặt giày của cô.
"Anh em làm vậy, chính là muốn giúp em." Thủy Thanh Lan vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói rất nhẹ: "Cho nên ấy, đừng giày vò bản thân, anh em đau lòng, chị cũng đau lòng."
Hai năm nay, Mặc Tinh chỉ khóc một lần ở khoảng thời gian trước bữa tiệc sinh nhật, khi đó cô đã khóc trước mặt anh cô và chị dâu ở trong căn thang gác tối tăm. Những lúc khác cho dù có uất ức, phẫn nộ, cô cũng chưa từng khóc trước mặt người khác.
Nhưng giờ phút này, nước mắt của Mặc Tinh không khống chế được nữa, cô ngẩng đầu muốn ép nước mắt đi xuống, nhưng lại có càng nhiều nước mắt theo viền tai cô chảy vào cổ.
Cuộc sống hai năm trong tù đã mài sạch đi mọi tôn nghiêm và ngang bướng của cô, động lực duy nhất để cô sống tiếp, chính là sau khi ra tù gặp bố mẹ anh trai chị dâu một lần, sau đó tự sát, rời khỏi thế giới làm cô đau khổ này.
Nhưng cô không ngờ, cô còn chưa gặp được bố mẹ đã gặp được Tiêu Cảnh Nam, cô bị anh uy hiếp và trở thành nhân viên của câu lạc bộ Dream, bắt đầu cuộc sống sống không bằng chết.
Cô tưởng cuộc sống trong tù chính là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời cô, nhưng không ngờ người bố người mẹ ngày xưa cưng chiều cô trong lòng bàn tay lại trừng mắt nhìn cô, nói với cô những lời ghê tởm, còn lúc làm việc ở câu lạc bộ Dream, sự nhục nhã và sự cố ý gây khó dễ càng khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi và kiệt quệ...
Lúc này cô mới biết, hóa ra thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời cô vừa mới bắt đầu.
Mệt mỏi, thống khổ, bất lực, tuyệt vọng quấn lấy cô mỗi ngày, kết cục tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là chết, nhưng cô không muốn làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cho nên mỗi ngày cô chỉ có thể sống như cái xác không hồn...
Yếu đuối, hèn nhát, trơ tráo, kẻ sát nhân, những cái nhãn mà người khác gán cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ đâm vào tim cô, nhưng đối với cô của đã trải qua mấy lần tử vong mà nói thì, điều quan trọng nhất chỉ có anh trai và chị dâu. Còn về phần bọn họ nói như thế nào, cô đã chết lặng từ lâu rồi.
"Tinh Tinh." Thủy Thanh Lan cởi áo khoác ra rồi choàng cho cô, sau khi do dự mãi, cô ấy nói: "Cho dù họ Tiêu có quyền thế lớn đi chăng nữa, cũng không thể coi thường phát luật. Em không cần vì chị và anh trai em mà ở lại câu lạc bộ Dream bị người nhục nhã, thế này đi, đợi sau khi em ra viện lần này, chị và anh trai em nghĩ cách đưa em ra nước ngoài, em đừng quay về nữa."
Mặc Tinh cúi đầu, chết lặng lau nước mắt rồi nói với giọng khàn khàn: "Em không sao."
"Chị nói thật đấy, đợi sau khi em ra viện, em hãy ra nước ngoài luôn đi." Thủy Thanh Lan khẽ thở dài: "Em đã vì anh em và chị sống thành dạng này rồi, hai bọn chị nhìn mà không có tư vị."
Cô ấy cười cười: "Còn bên phía tổng giám đốc Tiêu... anh ta có căm phẫn như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể giết chết chị và anh em.
"Nhiều khi, sống còn khổ hơn chết rồi." Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, trong đôi mắt không có ánh sáng nào, giống như con búp bê không có linh hồn."