"Cô đang theo đuổi Giang Nam?" Lâm Uyển Bạch suýt sặc nước.
"Không sai!" Trịnh Sơ Vũ vênh mặt lên.
Lâm Uyển Bạch âm thầm bẻ một miếng bánh bao, ăn cho bình tĩnh lại.
Ban đầu cô còn tưởng là vì lần trước uống rượu say bị nhìn thấy hết, đại tiểu thư Trịnh Sơ Vũ cảm thấy rất khó chịu thế nên đã nổi đóa với Lê Giang Nam, khiến người ta không đỡ nổi, phải bỏ trốn. Nào ngờ...
Cơ duyên trùng hợp hay đang thúc đẩy cho một mối lương duyên?
Lâm Uyển Bạch tay chống cằm, cố tình nói: "Mấy hôm trước, chẳng phải vẫn có người nhìn thấy người ta thể hiện tình cảm thì tổn thương và đả kích sao! Còn ai đó nói gì mà thích anh Trường Uyên suốt bảy năm trời, thích người khác nhanh quá vậy~"
"Tiểu Bạch, chị trêu chọc tôi!" Trịnh Sơ Vũ bỗng dưng đỏ bừng mặt, giận dỗi giậm chân đùng đùng: "Hừ, chị còn nói nữa, tôi sẽ quay đầu mặc kệ lời thề, tiếp tục giành giật anh Trường Uyên!"
"Tôi đầu hàng!" Lâm Uyển Bạch lập tức giơ cao hai tay.
Nét ửng hồng trên má Trịnh Sơ Vũ tan đi ít nhiều, nhưng sự thẹn thùng trên gương mặt thì chỉ thêm đậm: "Thật ra tôi cũng không ngờ mình lại rung động trước anh ấy. Ban đầu, tôi còn chẳng buồn nhìn thẳng anh ấy. Nhưng chính lần say rượu ở quán bar đã khiến tôi nhận ra anh ấy là một người đàng hoàng. Sau này tôi có hỏi nhân viên khách sạn, họ nói tôi được anh ấy khiêng về. Ở trong tình huống ấy, anh ấy giúp tôi cởi hết quần áo, nhìn sạch sẽ từ trên xuống dưới nhưng vẫn không tranh thủ lợi dụng giở trò, thậm chí còn nhường giường cho tôi để ngủ trên sofa, tôi càng nhận ra sức hấp dẫn của anh ấy..."
"Sau đó cô không kiểm soát được trái tim, rung động trước người ta rồi?" Lâm Uyển Bạch nói hết những lời phía sau.
"Ừm!" Trịnh Sơ Vũ cũng không cố tình ra vẻ: "Tôi cảm thấy anh ấy khiến tôi rung rinh, muốn trở thành bạn gái của anh ấy!"
"Cô đã theo đuổi như thế nào?" Lâm Uyển Bạch tò mò.
Trịnh Sơ Vũ nhún vai, bắt đầu bô lô ba la kể lại cho cô: "Trước mắt thì là rảnh rỗi lại gọi điện thoại cho anh ấy. Nhưng sau này anh ấy rất ít khi bắt máy, tôi bèn đổi sang trò mới, nhắn tin cho nổ tung máy anh ấy, dần dần khiến mình hòa vào cuộc sống của anh ấy!"
"..." Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu thế nào là "tin nhắn làm phiền".
"Chẳng phải người ta bảo nam theo đuổi nữ như vượt sống vượt suối, nữ theo đuổi nam như cách một lớp sa sao! Ngoài anh Trường Uyên ra, anh ấy là người đàn ông đầu tiên lọt vào mắt tôi, thế nên tôi có niềm tin và quyết tâm, nhất định sẽ hạ gục được anh ấy!" Trịnh Sơ Vũ cười gian, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, nói đầy tự tin.
Lâm Uyển Bạch tỏ ý: "À, tôi sẽ ủng hộ cô về mặt tinh thần!"
Ăn trưa xong trở về công ty, Lâm Uyển Bạch thấy nét mặt các đồng nghiệp đều như đang cười, cô tò mò hỏi chị Triệu ở bên cạnh: "Có chuyện gì vui sao? Sao mặt mũi mọi người có vẻ đầy hứng khởi thế ạ?"
"Làm gì còn chuyện nào tốt ngoài việc tăng lương và phát thưởng nữa, chỉ còn thiếu nước ăn liên hoan miễn phí nữa thôi!" Chị Triệu tươi cười giải thích cho cô: "Tối nay liên hoan, không chỉ phòng mình đâu, mà là toàn thể nhân viên công ty, mọi chi phí đều do tổng giám đốc chịu trách nhiệm. Đây coi như là phúc lợi của công ty chúng ta rồi, mỗi quý đều có một lần như vậy!"
"Chị Tiểu Bạch, chị may mắn thật đấy, vừa tới đã gặp đúng dịp liên hoan rồi!" Tiểu Triệu phấn khích hùa theo.
"Buổi này ai cũng phải tham gia sao?" Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi.
"Đương nhiên rồi, chuyện tốt như vậy ai lại bỏ uổng chứ?" Tiểu Triệu gật đầu, kéo cô và nói: "Chị Tiểu Bạch, tan làm chúng ta cùng nhau qua đó. Chị không cần lo, chị tới đó rồi cứ tập trung ăn uống là được. Chị đang có thai, không ai ép chị uống rượu đâu, em và chị Triệu sẽ bảo vệ cho chị!"
Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch "ừm" một tiếng, mỉm cười gật đầu.
Dù sao cô cũng là nhân viên mới, vừa mới tới công ty không nên tách biệt quá, gặp hoạt động tập thể lần đầu tiên như vậy vẫn nên cố gắng tham gia, đừng tạo ấn tượng với lãnh đạo và đồng nghiệp. Huống hồ cô rất hòa hợp với các đồng nghiệp. Cô quyết định đi theo họ tới nhà hàng ăn cơm, còn hoạt động hát karaoke sau đó thì không định tham gia nữa.
Thật ra nghĩ lại cũng thật là may mắn. Lúc trước ở Canada, tuy rằng trong tòa soạn đông người nước ngoài nhưng mọi người làm việc cũng rất nhẹ nhàng, môi trường làm việc thoải mái, dễ chịu, không có quá nhiều chuyện đấu đá phức tạp.
Thấy cô cắm đầu cầm di động soạn tin nhắn, chị Triệu cười hỏi: "Nhắn tin báo với bạn trai đấy à?"
"Chị Triệu, không phải là bạn trai, người ta là chồng sắp cưới rồi!" Tiểu Triệu nhắc nhở.
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt gật đầu.
Tham gia hoạt động tập thể của công ty phải nói với anh một tiếng, cũng bảo anh chập tối không cần qua đón, rồi lát nữa cô sẽ gọi điện về nhà, để tối nay không cần chuẩn bị cơm cho mình nữa.
"Chị Tiểu Bạch, trong máy chị có hình chồng sắp cưới không? Hình hai anh chị cũng được, cho em xem mặt anh ấy nào!"
"À, thật sự không có..." Lâm Uyển Bạch nói câu này hoàn toàn chân thật.
Trong di động của cô không có ảnh của Hoắc Trường Uyên, ảnh hai người càng không có. Cô về nước là lúc anh còn mất trí nhớ, khi họ đưa bánh bao nhỏ tới vườn bách thú, thật ra có từng chụp ảnh cả nhà nhưng anh vẫn luôn giữ rịt bức ảnh đó, cài làm màn hình khóa của di động.
"Vậy chị hình dung cho em đi?" Tiểu Triệu không nén nổi sự hiếu kỳ: "Em thật sự rất tò mò, muốn biết người đàn ông tốt mà chị nói rốt cuộc trông ra sao, cao từng nào?"
"Khoảng 1 mét 86..." Lâm Uyển Bạch trả lời. "Có phải dáng rất chuẩn không ạ?"
"Cũng được..."
"Mắt hai mí hay một mí ạ?"
"Hai mí trong..."
Chính vì là mắt hai mí trong nên đôi mắt anh trông càng sâu, chỉ cần nhìn vào sẽ rơi xuống đáy.
"Sống mũi thì sao ạ, có phải rất cao không?"
"Ừm..."
"Ngũ quan sắc nét như vậy, theo phân tích của em, hoàn toàn là hình tượng tiêu biểu trong giới đàn ông! Chỉ là không biết anh ấy đẹp trai đến mức nào thôi. Chưa nhìn ảnh chưa biết được, so với Hoắc tổng thì sao ạ?" Có lẽ vì trước đó nhìn thấy cô bị Hoắc Trường Uyên kéo vào nhà vệ sinh nam nên cô bé tiện miệng hỏi.
Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi đưa ra một câu trả lời chân thành: "... Đều rất đẹp trai!"
Vì cả hai vốn là cùng một người, thế nên câu trả lời của cô không có vấn đề gì. Nhưng lọt vào tai Tiểu Triệu lại thành một ý hoàn toàn khác. Cô ấy đã hoàn toàn chắc chắn diện mạo chồng sắp cưới của cô hoàn toàn có thể sánh ngang với Hoắc tổng.
Chị Triệu chen ngang: "Được rồi, đừng hóng hớt nữa, mau làm cho xong việc đi, nếu không tới giờ đi ăn lại khóc lóc!"
Tiểu Triệu nghe vậy liền ngoan ngoãn quay về, cắm cúi gõ bàn phím.
...
Buổi tối tới nhà hàng, họ ngồi ở một phòng VIP lớn nhất trên tầng, bên trong bày sáu, bảy chiếc bàn lớn, các phòng đều tìm được chỗ để ngồi.
Sau khi mọi người trong công ty có mặt đầy đủ, đều đang nói chuyện náo nhiệt một góc, thì tổng giám đốc vẫn chưa có ý định ngồi xuống, ngược lại đứng đó nhìn ngang ngó dọc. Cuối cùng khi cánh cửa một lần nữa được đẩy ra, tổng giám đốc lao ra như được sạc điện: "Hoắc tổng!"
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, bao gồm Lâm Uyển Bạch.
Hoắc Trường Uyên mặc bộ vest đen dẫn theo Giang Phóng, giống như ngày đầu tiên đi làm, cực kỳ rầm rộ.
Tổng giám đốc đã tiến lên đón từ trước, những người khác sao có thể ngồi yên, đều đồng loạt đứng dậy, kinh ngạc và phấn khích gọi: "Hoắc tổng!"
"Mọi người cứ thoải mái!" Sau khi đi vào, Hoắc Trường Uyên chỉ nói hai câu: "Hóa đơn hôm nay sẽ do tôi thanh toán, muốn uống rượu hay nước ngọt gì cứ nói với nhân viên phục vụ, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu. Hoắc Thị xưa nay không keo kiệt với nhân viên, đây là những gì mọi người đáng nhận được!"
Tuy rằng mỗi lần tổng giám đốc cho họ đi ăn liên hoan cũng rất thoải mái, nhưng dù sao vẫn là sếp trực tiếp, ngày nào cũng giáp mặt, ai dám thái quá. Hoắc Trường Uyên thì khác, anh hào phóng đến mức nào, mọi người ngồi đây đều biết rõ. Anh đã có lời như vậy rồi, vậy thì hôm nay hoàn toàn có thể xa hoa một bữa rồi.
Cả căn phòng bỗng chốc rộn ràng hẳn lên, còn hơn cả lúc trước nữa.
Nhân viên phục vụ bê từng đĩa thức ăn phong phú lên bàn. Các lãnh đạo bình thường ở văn phòng thể hiện dáng vẻ kẻ đứng trên, tới lúc này đều hoàn toàn thả lỏng. Bàn của Lâm Uyển Bạch là phòng tài vụ ngồi chung với phòng ngoại giao. Nữ chiếm số đông nhưng số lần chạm cốc còn nhiều hơn bàn của nam.
Giống như Tiểu Triệu nói, Lâm Uyển Bạch mang thai nên không ai dám ép cô, cô chỉ uống nước lọc.
Tầm mắt của cô vô thức vượt qua hai bàn phía trước, hướng đến bàn chính giữa. Hình như Hoắc Trường Uyên lái xe tới đây, thế nên ai mời mọc anh đều lấy lý do này để thoái thác, nhường hết cho Giang Phóng. Bữa liên hoan mới được một phần ba thời gian, mặt Giang Phóng đã đỏ tưng bừng rồi.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, đúng là xui xẻo cho Giang Phóng!
Uống hết một cốc nước, cô có chút cảm giác, chợt đứng lên và nói: "Tôi đi vệ sinh một chút!"
Gần như ngay lúc bóng cô biến mất khỏi phòng ăn, ở bàn chính giữa, Hoắc Trường Uyên cũng đứng lên, ốp màn hình điện thoại lên ngực, giả vờ như có điện thoại: "Xin lỗi các vị, tôi ra ngoài nhận cuộc điện thoại!"
Lâm Uyển Bạch lau khô tay, từ phòng vệ sinh đi ra liền nhìn thấy bóng hình cao lớn dựa vào hành lang.
Áo vest và cà vạt đều đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc sơ mi bên trong. Đôi chân dài uể oải đứng đó, gấu quần thẳng tắp như vừa được là vậy. Sau khi con ngươi đen đặc nhìn thấy cô, nét mặt anh lập tức xuất hiện nụ cười.
Thật ra anh cười không rõ ràng lắm. Lâm Uyển Bạch nhìn trái ngó phải, căng thẳng hỏi: "Sao anh cũng theo ra đây vậy?"
"Chẳng phải em đánh mắt sang phía anh, ra tín hiệu cho anh ra ngoài sao?" Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi quần.
"Em nào có..." Lâm Uyển Bạch oan ức.
Sau khi cô tiến tới gần, Hoắc Trường Uyên đứng thẳng dậy, đưa bàn tay phải ra, đặt vào lòng bàn tay cô: "Qua đây!""Đừng mà..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, không đưa tay cho anh, mà lo lắng nói: "Căn phòng trước mặt có nhiều đồng nghiệp lắm, lỡ có ai không cẩn thận nhìn thấy thì..."
Thấy cô không hợp tác, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng túm chặt tay cô để nắm.
Nhưng giây phút tay anh chạm vào, Lâm Uyển Bạch đã né ra, nói gì cũng không để anh được như ý nguyện.
Nhìn từ xa ở phía sau, ai không biết còn nghĩ cô không chút tình nguyện, còn Hoắc Trường Uyên thì cưỡng ép người khác quá mức.
Còn cách phòng ăn một đoạn, Hoắc Trường Uyên không nắm được tay, thẳng thừng ôm lấy vai cô, quay người, đẩy một phòng ăn còn để trống bên cạnh, sau đó tiện tay đóng chặt lại.
"Này..."
Lâm Uyển Bạch kháng nghị, liền bị anh bế thẳng ngồi lên đùi: "Lát về anh còn phải đi tiếp khách, ngồi đây cho yên tĩnh một chút!"
"Hoắc Trường Uyên, sao anh lại chạy tới đây?" Cô nhíu mày hỏi.
"Phu xướng phụ tùy." Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, đành đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Vậy anh đón Đậu Đậu chưa?"
"Đón rồi, đưa nó về nhà trước rồi anh mới tới đây." Hoắc Trường Uyên đặt cao hai chân lên để sức nặng của cô dồn xuống chân mình: "Đậu Đậu cũng đòi tới, bị anh hù mấy câu, ngoan ngoãn ở nhà rồi."
"Anh đừng có nghiêm với thằng bé như vậy!" Lâm Uyển Bạch nghe xong cãi ngay.
"Người cha hiền từ để dành cho con gái." Hoắc Trường Uyên nói.
Vì tư thế ngồi nên rất tiện cho anh sờ tay vào bụng cô. Áo lại bị anh lôi ra, anh đặt tay lên, bịn rịn không nỡ rời. Lâm Uyển Bạch phát hiện anh rất thích sờ bụng mình, gần như mỗi ngày phải sờ chục lần, đương nhiên, không tính những lúc đêm khuya khi cô đã ngủ say.
"Vậy cũng thiên vị quá rồi!" Lâm Uyển Bạch phẫn nộ bất bình thay cho bánh bao nhỏ.
Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô, từ tốn nói khẽ: "Con trai không sao, có con gái rồi, thằng bé sẽ làm anh, sau này nó phải bảo vệ em gái nữa chứ, bây giờ nghiêm một chút có lợi cho nó!"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch cảm thấy cũng có lý, bèn cười hì hì, gật đầu.
"Hôm nay Lê Giang Nam tìm em có việc gì vậy?" Hoắc Trường Uyên bâng quơ hỏi.
"Thật ra là ông Lê!" Lâm Uyển Bạch nhớ lại chuyện lúc trưa vội kể cho anh nghe: "Ông Lê muốn nhận em làm cháu nuôi, thông qua Giang Nam muốn hỏi ý em sao. Em cảm thấy ông Lê rất coi trọng em, nên em chưa hỏi ý kiến anh đã đồng ý rồi!"
"Ừm, anh tán đồng." Hoắc Trường Uyên gật đầu, chuyện trăm cái lợi không cái hại nào như thế này, đương nhiên anh không cản.
"Còn chuyện này nữa, anh nghe xong chắc chắn rất sửng sốt!" Lâm Uyển Bạch tròn xoe mắt, phấn khích nói tiếp: "Sơ Vũ đã để mắt tới Giang Nam! Hơn nữa còn đang theo đuổi cậu ấy!"
Nghe xong, Hoắc Trường Uyên quả thật bất ngờ, còn hơi kinh ngạc.
"Thật sự không biết giữa họ có duyên phận không, nếu thành đôi được thì đúng là vui cả làng!" Lâm Uyển Bạch trút hết tâm sự trong lòng, rồi ngước mặt lên nhìn anh: "Ban nãy ở bàn, có phải anh chẳng ăn uống gì không?"
"Anh chẳng muốn ăn. Em thì sao?"
"Em cũng giống anh." Lâm Uyển Bạch bĩu môi, oán trách anh: "Ở đây làm không đủ cay, cảm giác không có vị gì hết nên ăn không ngon."
Có thể vì tổng giám đốc là người Triết Giang, chọn món đa phần khá nhạt. Chua con trai cay con gái, từ ngày mang thai, cô cực kỳ thích ăn cay, ở nhà nấu cơm, thím Lý hay thêm ít ớt tươi vào cho cô.
Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ, lập tức kêu lên: "Mười phút rồi, không được, phải về ngay!"
Nói xong, cô cúi đầu chọc chọc mu bàn tay anh, tỏ ý bảo anh có thể rút tay ra rồi.
Hoắc Trường Uyên không vui vẻ lắm, bị cô thúc giục rất lâu mới lề mề rút ra. Nhưng trước khi rút hẳn ra, anh còn tiện thể "ăn chút đậu hũ".
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt đợi anh đi rồi mới ra khỏi phòng.
Lần này Hoắc Trường Uyên không miễn cưỡng, để cô đi bước nhỏ phía sau.
Hai người đi xa dần không chú ý thấy, ở một góc rẽ ngay gần đó, có hai cái bóng đứng đực ở đó từ lúc họ vào phòng, mặt thảng thốt và kinh ngạc: "Tiểu Triệu, chúng ta cũng quay về thôi!"
Hết chương 332