Khoảng hai giây sau, cô đứng lên khỏi bàn làm việc, ấp úng nói một câu: "À, em đi vệ sinh một chút."
"Ấy, chẳng phải chị vừa mới đi sao?"
Tiểu Triệu ngẩng lên khỏi màn hình máy tính, lẩm bẩm một câu với vẻ ngạc nhiên, định đứng lên nói muốn đi cùng cô, ai ngờ Lâm Uyển Bạch chớp mắt đã biến mất trước cửa phòng làm việc.
Chị Triệu ngồi bên cạnh bỏ sổ sách hóa đơn trong tay xuống: "Vừa hay chị cũng đang định đi vệ sinh, chị đi cùng em!"
Tiểu Triệu gật đùa, hai người họ cùng đi.
Theo tin nhắn, Lâm Uyển Bạch tới phòng vệ sinh, dừng bước ngó trái ngó phải một lúc vẫn không thấy bóng dáng cao lớn đó đâu. Cô đang chuẩn bị quay người thì một cánh tay mạnh mẽ từ phòng vệ sinh nam bên cạnh thò ra, vỗ vỗ lên vai cô.
Cô bịt chặt tay lên miệng, tránh những tiếng sửng sốt phát ra, cả người bị anh kéo vào trong.
Tuy rằng trông có vẻ lực khá mạnh, nhưng Hoắc Trường Uyên đã kiểm soát vừa phải, không dùng quá nhiều sức, chỉ ôm chặt cô đồng thời kéo vào trong, đặt cô dựa lưng vào bức tường.
Lâm Uyển Bạch không ngờ được anh lại ngang nhiên kéo mình vào phòng vệ sinh nam của công ty như vậy, trong chút phốc rất hoảng hốt.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Yên tâm đi, bên trong không có người!"
Lúc vào anh đã kiểm tra từ trước rồi, ngoài anh ra, sao có thể để cô nhìn thấy người đàn ông khác!
"Hoắc Trường Uyên, sao anh lại tới đây?" Lâm Uyển Bạch nhìn người đàn ông mới chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ đã lại xuất hiện trước mặt mình, vừa ngỡ ngàng vừa thảng thốt.
"Không yên tâm về em." Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.
Lâm Uyển Bạch bĩu môi: "Em đâu phải con nít..."
"Em đang mang thai đứa con trong bụng." Hoắc Trường Uyên tiếp lời rất nhanh.
Lâm Uyển Bạch không cãi lại anh, đành ngoan ngoãn im lặng.
Hoắc Trường Uyên vén mái tóc đã búi cao của cô ra, cả gương mặt lộ ra hoàn toàn, gương mặt mộc không chút trang điểm, chỉ tô một ít son cho tươi tỉnh, có thể vì đang mang thai. Trông cô có chút quyến rũ hơn thường ngày.
"Đi làm một ngày rồi, cảm thấy thế nào?"
Lâm Uyển Bạch ngờ vực. Giả sử cô nói hơi mệt một chút xíu, anh cũng nhất định sẽ lập tức đưa mình về nhà. Nhưng cô cũng biết, anh làm vậy cũng chỉ vì quan tâm tới mình, bằng không mấy chuyện công việc nhỏ nhặt thế này, anh đâu cần đích thân chạy qua đây một chút.
"Rất nhẹ nhàng, không mệt chút nào! Phòng tài vụ cũng chẳng bận rộn lắm. Sau khi em tới, chỉ phải đối chiếu sổ sách, in mấy hóa đơn, cực kỳ nhẹ nhàng!" Lâm Uyển Bạch không nói dối mà nói thật toàn bộ với anh. Cô rướn người lên, vòng tay ôm chặt lấy anh, ngước mặt lên, vui vẻ nói: "Hoắc Trường Uyên, em rất thích công việc này, cũng thích các đồng nghiệp ở đây!"
Trong ngữ khí của cô cũng mang theo một chút làm nũng.
Sự lãnh đạm của Hoắc Trường Uyên như mềm hẳn đi sau câu làm nũng của cô. Nhìn bờ môi đầy đặn của cô mấp máy, anh hơi rục rịch. Nhìn trái ngó phải không có ai, anh bèn cúi xuống, dứt khoát đòi lại nụ hôn ban sáng.
Lâm Uyển Bạch nức nở một tiếng, càng bị anh lấy đầu lưỡi cạy mở đôi môi.
Một cánh tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay chặn giữa eo cô và bức tường, không để độ lạnh của nó thấm vào da thịt cô. Tay kia nâng khuôn mặt cô lên, ngón cái và ngón trỏ đặt lên vành tai cô, vuốt ve vừa bá đạo vừa dịu dàng.
Ôm ấp hôn nhau một lúc lâu, chân Lâm Uyển Bạch hơi mềm nhũn ra, Hoắc Trường Uyên mới quyến luyến buông cô ra.
Cảm giác cánh cửa chưa đóng chặt, qua khe hẹp hình như có người nhìn ngó vào trong, cô vội hoảng hốt nói: "Bên ngoài hình như có người..."
Hoắc Trường Uyên nhíu mày liếc ra ngoài, thẳng thừng khóa chặt cửa lại: "Không có ai."
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ lườm anh. Cho dù có người, bị anh khóa cửa kiểu này cũng đã hoàn toàn chặn đứng tầm nhìn của người ta rồi.
"Cho anh xem con gái nào."
Hoắc Trường Uyên nói, rồi đột ngột ngồi xuống trước mặt cô.
Tuy rằng trông cô đã đẫy đà hơn nhưng thật ra vẫn được gọi là gầy, bụng chưa nhô cao, vòng eo cũng không thay đổi nhiều, vẫn chỉ vòng eo con kiến. Anh kéo hết phần sơ mi giắt bên trong chiếc váy chữ A của cô ra, rồi vén áo lên, đặt thẳng tay lên da cô.
Trái tim Lâm Uyển Bạch thắt lại, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
Hoắc Trường Uyên quỳ một chân, tầm mắt ngang bằng với bụng cô. Tựa như giống anh nói, anh thật sự có thể nhìn thấy con gái ở bên trong vậy. Cuối cùng, anh lại bịn rịn vuốt ve thêm mấy lần rồi mới mặc cẩn thận quần áo lại cho cô.
Lâm Uyển Bạch đẩy bàn tay còn định đưa tới của anh: "Em phải về đây! Nếu không đồng nghiệp tưởng em ngã trong này. Anh còn cuộc họp cơ mà, ra ngoài lâu quá cũng không hay đâu, khẩn trương ra khỏi đây đi!"
Hơn nữa, ngoài hành lang cũng có camera, bị người ta nhìn thấy không hay chút nào.
Cô chuồn ra khỏi phòng vệ sinh nam trước. Lâm Uyển Bạch không dám chạy nhanh, cắm đầu chạy bước nhỏ trở về phòng làm việc.Trong phòng, các đồng nghiệp đang ngồi yên vị trước bàn, không ai chú ý tới việc cô đi hay về. Cô bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, vừa cầm chuột lên, hai vị họ Triệu ở hai bên trái phải lần lượt ghé sát lại phía cô.
Tiểu Triệu quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, quan tâm hỏi: "Chị Tiểu Bạch, chị không sao chứ?"
"Không sao mà..." Lâm Uyển Bạch ngơ ngác.
"Tiểu Bạch, em ổn thật chứ?" Chị Triệu cũng hỏi câu tương tự.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, khó hiểu nhìn họ: "Em không sao mà, chị Triệu, chị và Tiểu Triệu sao vậy?"
Tiểu Triệu sốt sắng trước tiên, hạ thấp giọng, biểu cảm cực kỳ khoa trương: "Chị Tiểu Bạch, em và chị Triệu vừa đi vệ sinh. Lúc vào, em nhìn thấy hình như chị bị Hoắc tổng kéo tuột vào phòng vệ sinh nam!"
"À..." Lâm Uyển Bạch bỗng dưng có cảm giác như mình bị bắt gian tại giường vậy.
Bấy giờ cô mới hiểu rõ nguyên nhân hai người họ trở nên khác thường như vậy là gì.
Chẳng trách, lúc đó cô đã có cảm giác có người đứng ngó nghiêng bên ngoài, ánh mắt còn rất quen, hóa ra là Tiểu Triệu.
Lâm Uyển Bạch cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh, tươi cười giải thích: "À chuyện đó hả, hai người hiểu lầm rồi, em đi ra hơi mất phương hướng, không cẩn thận đi nhầm vào phòng vệ sinh nam. Vừa hay gặp Hoắc tổng ở trong, thế nên trở thành trò chơi, cũng may anh ấy không để ý..."
Dù sao sáng nay cô cũng mới tới công ty báo danh, còn chưa quen thuộc các phòng ban, hơn nữa người ta bảo mang thai là ngốc suốt ba năm còn gì, lý do này có lẽ có thể qua cửa!
Tiểu Triệu và chị Triệu đồng thời đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy rõ, sau khi trở về, son môi của cô mất đi quá nửa.
Chị Triệu nắm chặt tay cô, cực kỳ quan tâm: "Tiểu Bạch, em là người mới, nếu có ấm ức gì, nhất định phải nói ra. Yên tâm, mọi người sẽ phản ánh lại với tổng giám đốc thay em!"
"Vâng ạ..." Lâm Uyển Bạch gượng gạo gật đầu.
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của họ, cô nuốt một ngụm nước bọt cho bớt khô cổ.
Xem ra họ đã hiểu nhầm coi Hoắc Trường Uyên như đồ dê xồm, làm chuyện gì không hay ho với cô trong nhà vệ sinh rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Bạch bật cười, để anh biết chuyện này, không biết mặt anh sẽ đen đến mức nào!
...
Công việc một ngày kết thúc, sau khi tan làm, Lâm Uyển Bạch tuy đã thoải mái cho anh tới đón nhưng vẫn bắt anh dừng xe cách công ty một quãng, sợ bị người ta phát hiện. Cô lén lút chui vào xe, họ cùng nhau tới trường mầm non đón bánh bao nhỏ, hai mẹ con đều rất ổn.
Chỉ cần được nghe tiếng nói tiếng cười của hai mẹ con họ, Hoắc Trường Uyên đã mãn nguyện rồi.
Lâm Uyển Bạch rất thích nhịp sống như thế này, hằng ngày cả nhà đi ra ngoài, sau đó đưa con đi học, họ cùng đi làm, đón ánh bình minh đầy sức sống. Cô có cảm giác được sánh vai cùng anh phấn đấu.
Bữa trưa hôm nay, Lâm Uyển Bạch không cùng đồng nghiệp đi ăn mà tới một quán trà phía sau tòa nhà công ty.
Vừa bước vào cô liền nhìn thấy Lê Giang Nam ở bên trong. Buổi trưa, anh ấy gọi điện thoại tới hẹn gặp cô. Biết cô đã có công việc, anh ấy bèn chọn một chỗ gần công ty cô.
Sau khi cô ngồi xuống, phát hiện trên mặt bàn đã được gọi sẵn một cốc sữa ấm.
Lê Giang Nam đưa cho cô, đồng thời không quên xác nhận: "Hoắc tổng có biết không?"
"Yên tâm, tôi có gọi điện thoại báo với anh ấy trước rồi." Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười.
Trên thực tế, Hoắc Trường Uyên cũng không hề ngăn cản cô. Qua nhiều lần tiếp xúc, anh cũng giống như cô đều hiểu rõ con người Lê Giang Nam, thế nên cũng coi như yên tâm. Nhưng trước khi cúp máy, anh vẫn nhấn mạnh, rằng cô dẫn theo con gái đi gặp người đàn ông khác hơi lâu.
"Vậy thì tốt rồi." Lê Giang Nam cười tươi như nắng.
Người phục vụ mang thực đơn lên, hai người họ lần lượt gọi món. Từ ngày Lâm Uyển Bạch mang thai, Hoắc Trường Uyên tối nào cũng đọc sách, phổ cập thêm các kiến thức về mẹ và bé, nên về mặt dinh dưỡng cô cũng chú ý hơn nhiều, những thứ không có lợi cho sự phát triển của con, cô đều không ăn.
Khi cô gập thực đơn lại, Lê Giang Nam ở đối diện đã chọn xong suất ăn, lúc này đang cúi đầu xem di động.
Chiếc di động đặt bên cạnh rung lên suốt, màn hình sáng rực, hình như liên tục có tin nhắn gửi tới.
Lâm Uyển Bạch thấy anh ấy nhíu mày, bất giác quan tâm hỏi một câu: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao!" Lê Giang Nam vội ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng tắt màn hình, để máy ở chế độ im lặng, bỏ vào túi: "Thật ngại quá, gần đây hay có mấy tin nhắn làm phiền!"
Lâm Uyển Bạch mỉm cười, không hỏi nhiều, di động cô cũng thường xuyên nhận một số tin rác như vậy.
Lê Giang Nam cất di động đi rồi lên tiếng hỏi: "Chị Tiểu Bạch, hôm nay tôi tìm chị, thật ra là thay mặt ông ngoại!"
"Ông Lê?" Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên."Vâng!" Lê Giang Nam gật đầu: "Trước đó tôi đã nói hết mọi suy nghĩ của mình cho ông ngoại, tuy rằng ông cũng thấy đáng tiếc nhưng vẫn ủng hộ tôi! Sau khi biết tôi gọi chị là chị Tiểu Bạch, ông nói chi bằng xác thực quan hệ này, muốn nhận chị làm cháu nuôi, coi như là cháu ngoại!"
"Hả..." Lâm Uyển Bạch càng ngạc nhiên hơn.
Nụ cười của Lê Giang Nam rất tươi, anh ấy tiếp tục truyền đạt lại lời của ông ngoại: "Không biết ý chị thế nào, thế nên ông nhờ tôi qua hỏi chị trước. Ông ngoại nói, chỉ cần chị gật đầu thì sau này chị có thể gọi ông là ông ngoại như tôi vậy!"
"Ông Lê cũng khách khí quá rồi!" Lâm Uyển Bạch được quá nhiều nên càng lo lắng.
Thật ra cộng thêm cả lúc ở Hồng Kông, họ cũng mới gặp nhau vài lần. Ngoài lần đầu tiên ra, ông Lê luôn rất coi trọng cô. Cô không ngờ ông ấy lại có suy nghĩ này.
Lâm Uyển Bạch biết, dù ở Hồng Kông hay Băng Thành, những người muốn bắt quan hệ với nhà họ Lê nhiều vô số kể, đừng nói những người muốn làm con gái nuôi hay cháu gái nuôi của ông ấy, cô gần như quyết định nhanh nhất có thể.
"Nếu đã được ông Lê ưu ái như vậy, đương nhiên tôi không thể làm cao, rất cảm ơn tình cảm của ông Lê dành cho tôi!"
Lê Giang Nam nghe xong rất vui, gọi cô càng thân thiết hơn: "Chị Tiểu Bạch, chị vẫn còn ông Lê, ông Lê sao? Lần sau gặp ông ngoại nên chữa lại rồi!"
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười đáp lại.
Người phục vụ tiếp tục lên đồ ăn, di động trong túi xách của cô đổ chuông.
Lâm Uyển Bạch còn tưởng là Hoắc Trường Uyên chung quy vẫn không yên tâm, gọi điện tới kiểm tra. Cô rút ra, nhưng lại không phải anh: "Alô, Sơ Vũ?"
Vì cúi đầu nên cô không chú ý thấy, Lê Giang Nam nghe thấy cái tên đó sắc mặt liền sững sờ.
"Ừm, tôi không ở công ty, tôi đang ra ngoài. Bữa trưa? Vẫn chưa ăn đây..." Cô trả lời đầu kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Lê Giang Nam, nói tiếp: "Tôi và Giang Nam đang ở quán trà phía sau công ty, mấy món gọi còn chưa lên nữa! Cô muốn qua không? À được, vậy tôi gửi địa chỉ cho cô..."
Ngắt máy xong, Lâm Uyển Bạch liền gửi địa chỉ qua.
Lê Giang Nam lên tiếng: "Trịnh Sơ Vũ sắp đến đây sao?"
"Đúng vậy, con bé nói ở nhà không có cơm ăn, đang đói bụng, vừa hay cũng không xa chỗ này lắm, bây giờ đã bắt xe qua đây rồi! Chị nghĩ lần trước chúng ta cùng ăn cơm rồi, thế nên ban nãy không hỏi ý kiến của cậu, Giang Nam, cậu không ngại chứ hả!"
"Không ngại." Lê Giang Nam cũng tỏ ý.
Lâm Uyển Bạch biết cậu ấy rất ga lăng, vội nói: "Chúng ta ăn từ từ đợi cô ấy là được!"
"Vâng." Lê Giang Nam mỉm cười.
Lúc này, người phục vụ đã mang gần hết các món họ gọi lên.
Lê Giang Nam cầm đũa lên hồi lâu nhưng vẫn không thấy gắp món gì, như có tâm sự gì vậy. Đột nhiên, cậu ấy buông đũa xuống: "Chị Tiểu Bạch, em chợt nhớ ra, ông ngoại còn một chuyện nhờ em làm mà em quên mất, em phải tranh thủ đi làm đây!"
"Ơ? Vậy cậu không ăn nữa sao?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt hỏi.
"Không ăn nữa đâu, em cũng không đói lắm, hai người ăn đi, em thanh toán luôn cho!"
"..."
Lâm Uyển Bạch há hốc miệng. Vừa dứt lời, cậu ấy đã đứng lên khỏi ghế, sau đó tạm biệt cô, sải bước đi về phía quầy thu ngân, ký hóa đơn rồi tức tốc rời đi, bước chân nhanh như bị chó đuổi vậy.
Lê Giang Nam đi chưa bao lâu, Trịnh Sơ Vũ đã hồng hộc xuất hiện.
Trông có vẻ như cô ấy vừa đặc biệt trang điểm một lượt, mái tóc được ép thẳng, dịu dàng vén ra sau tai, trông như một cô gái ngoan ngoãn, xinh xắn, hơn nữa còn đánh phấn cẩn thận, nhìn trái ngó phải, sau đó ngồi phịch xuống đối diện cô.
"Cô đến rồi à!"
Câu đầu tiên của Trịnh Sơ Vũ lại là: "Lê Giang Nam đi vào phòng vệ sinh à?"
Lâm Uyển Bạch nuốt hết thức ăn trong miệng, giải thích: "Cậu ấy nói có việc đột xuất, nên vội vàng đi trước. Cô xem, còn chưa kịp ăn gì!"
"Gì chứ! Sao tôi vừa đến đã chạy!" Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ lập tức ngã ra sau sofa.
Nghe thấy cô ấy ai oán, cô nhướng mày: "Sơ Vũ, cô thành thật nói cho tôi biết đi, hôm đó ăn cơm xong, tôi nhờ cậu ấy đưa cô về giùm. Có phải cô đã làm gì cậu ấy không? Sao cậu ấy tránh cô như tránh dịch bệnh thế!"
"Hừ!" Trịnh Sơ Vũ bực dọc bật ra một tiếng.
Ngó vào phòng vệ sinh và cửa nhà hàng, chắc chắn Lê Giang Nam không có ở đây thật, cô ấy ủ rũ như quả bóng xì hơi, không còn vẻ hứng khởi lúc mới tới, bĩu môi nói: "Hai chúng ta là bạn thân, thế nên tôi cũng không định giấu giếm cô, tôi đang theo đuổi anh ấy!"
Hết chương 331