Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 289



Khương Hồng Trà là mối tình đầu của Mai Hạ Văn, nên hẳn là cô ta có quyền lên tiếng.

 

Hai người đi đến tiệm cà phê của khách sạn Capitol Hill, tìm một góc ngồi xuống.

 

Cái cây xanh trong chậu lớn ngăn cách chỗ này thành một không gian biệt lập nhỏ.

 

Cố Niệm Chi gọi một cốc Cappuccino, dùng thìa chậm rãi khuấy cà phê trong cốc, một tay chống cằm, nhìn thẳng vào Khương Hồng Trà ngồi đối diện cô.

 

Khương Hồng Trà không gọi cà phê, mà chỉ gọi một cốc sữa ấm: “Bây giờ tôi không thể uống cà phê.” Cô ta mỉm cười dịu dàng với Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi cảm thấy rằng nụ cười này của Khương Hồng Trà tràn đầy sự rạng rỡ của người mẹ. Cô cúi đầu, đặt thìa xuống rồi nhấp một ngụm Cappuccino nóng.

 

Khương Hồng Trà cầm cốc sữa nóng lên, dáng vẻ như không biết bắt đầu từ đâu. Một lúc sau cô ta mới nói: “Niệm Chi, tôi có thể gọi em là Niệm Chi không?”

 

“Tùy chị.” Cố Niệm Chi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Khương Hồng Trà. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô hơi khàn khàn, hôm nay trong điện Capitol, vì vấn đề ngân sách mà cô đã tranh luận với người ta cả một buổi chiều, nên bây giờ cổ họng đều khản hết rồi.

 

“Nhà tôi và nhà họ Mai có quan hệ thân thiết lâu năm, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.” Khương Hồng Trà đắm chìm trong những kỷ niệm đẹp: “Nhưng lên cấp ba chúng tôi mới đến với nhau.”

 

Cố Niệm Chi hơi nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.

 

Vì công việc bận rộn, hôm nay cô còn chưa ăn trưa, bây giờ háo hức trở về ăn bữa tối, thì Khương Hồng Trà lại cứ ngồi thao thao bất tuyệt kể từ thời “con tằm nó nhả ra tơ như thế này”, không biết còn muốn nói đến năm nào tháng nào đây?

 

Cố Niệm Chi khẽ hắng giọng, nói đơn giản: “Hạ Văn từng nhắc tới bạn gái đầu tiên của anh ấy, sau khi tốt nghiệp trung học đã ra nước ngoài, sau đó thì hai người chia tay, là chị phải không?”

 

Khương Hồng Trà không ngờ rằng mối tình đầu đẹp đẽ của mình và Mai Hạ Văn lại được Cố Niệm Chi tóm tắt ngắn gọn chỉ trong một câu nói, trong lòng thấy hơi khó chịu.

 

Vẻ đẹp đẽ trong ký ức của cô ta lại bị Cố Niệm Chi nói ra một cách quá đơn giản như vậy…

 

Quả nhiên là một đứa con gái từ nhỏ đã không bố không mẹ, không được giáo ɖu͙ƈ tốt. Chắc chắn là vì lời nói của mình đã khiến cô ấy khó chịu trong lòng nên mới thô lỗ ngắt lời người khác như vậy…

 

Do đó, nụ cười trên khuôn mặt của Khương Hồng Trà càng rõ ràng hơn, cô ta gật đầu thản nhiên đáp: “Cũng có thể nói như vậy. Tuy nhiên, sau khi tôi tốt nghiệp đại học bốn năm, tôi và Hạ Văn… đã gặp lại nhau.”

 

Cố Niệm Chi nhướng mày: “Chị Khương, có gì thì nói thẳng ra đi được không? Chị cứ ấp a ấp úng như thế, sẽ làm tôi hối hận khi đến đây uống cà phê với chị đấy.”

 

“… Thôi được rồi em Cố, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn lại.” Khương Hồng Trà ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước: “Là như này, tôi muốn hỏi, em có phải là bạn gái của Mai Hạ Văn không?”

 

Cố Niệm Chi chớp chớp mắt: “…Vẫn chưa.”

 

“Vậy là không phải, đúng không?” Khương Hồng Trà vui vẻ mỉm cười: “Vậy thì tôi không còn cảm thấy tội lỗi trong lòng nữa. Chuyện là thế này, cả tôi và Hạ Văn đều không thể quên mối tình đầu của chúng tôi, nhưng nói rằng muốn ở bên nhau thì trong tim lại vẫn có chút rào chắn chưa thể vượt qua được. Do đó chúng tôi quyết định, hai người sẽ thử cho đối phương một cơ hội, nhưng lần thử nghiệm này không có bất cứ ràng buộc gì hết. Em Cố cứ yên tâm, chúng tôi là open relationship, chính là tôi có thể date với người khác, và anh ấy cũng có thể yêu một người con gái khác, ví dụ như em Cố đây chẳng hạn.”

 

Cố Niệm Chi mở to hai mắt, lặng lẽ nhìn Khương Hồng Trà không nói gì.

 

Khương Hồng Trà vô cùng đồng cảm nói: “Tôi biết em Cố và Mai Hạ Văn cũng có hẹn ước với nhau. Em bảo anh ấy đợi nửa năm, nếu sau nửa năm anh ấy vẫn thích em, em hứa sẽ là bạn gái của anh ấy, phải không? Ôi, em Cố à, sao em lại có thể đơn thuần như vậy chứ? Làm sao có thể buông lỏng một người con trai như vậy được?”

 

“Chị Khương, đây là chuyện giữa tôi và Mai Hạ Văn, tôi nghĩ mình không cần phải giải thích bất cứ điều gì với chị cả.” Cố Niệm Chi sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Em đừng tức giận, tôi chỉ nói khách quan vậy thôi.” Khương Hồng Trà hơi khom người, lại một lần nữa đặt tay lên bụng.

 

Đáng tiếc, Cố Niệm Chi lại chẳng hề để ý đến hành động đó của cô ta, chỉ cầm cốc Cappuccino lên uống một ngụm.

 

“Cho nên, tôi hy vọng em Cố đừng hiểu lầm, tôi không phải là bạn gái của Mai Hạ Văn, sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ của hai người cả.”

 

Khương Hồng Trà không còn cách nào khác, đành phải tỏ vẻ thẳng thắn, ăn ngay nói thật, trông như một chị gái thân thiết vậy.

 

Cố Niệm Chi vẫn thờ ơ như cũ, chính bản thân cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tâm trạng của mình lại không có chút dao động nào như vậy?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv