Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 288



Chương 289:

 

Mỗi lần Cố Niệm Chi nhớ đến chuyện xảy ra vào sinh nhật lần thứ mười tám của mình, điều ấn tượng nhất trong cô chính là chiếc máy bay chiến đấu màu xám bạc gầm rú trong gió bão mênh ʍônɠ.

 

Mặc dù tiếc nuối vì Hoắc Thiệu Hằng đã không đến, nhưng Cố Niệm Chi vẫn khăng khăng coi điều nhỏ nhặt này là “Vẻ đẹp không hoàn hảo”.

 

Mức độ cao nhất của sự tuyệt mỹ chính là vẻ đẹp không hoàn hảo, chẳng hạn như cánh tay gãy của Venus, hay như “Hồng lâu mộng” không có hồi kết vậy…

 

Còn việc Hà Chi Sơ không ngần ngại “nối lại tình xưa” với quân đội Mỹ, mượn tàu chiến hải quân đi cứu cô, tuy cô thật sự rất cảm kϊƈɦ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhận món quà lớn như vậy từ Hà Chi Sơ.

 

Sau hôm đó, cô càng giữ khoảng cách với Hà Chi Sơ hơn, toàn tâm toàn ý cho công việc học tập của bản thân.

 

Nhận thấy sự xa lánh của cô, mặc dù trong lòng Hà Chi Sơ không thoải mái, nhưng anh ta biết rằng không thể ép buộc cô quá được, cần phải cho cô thời gian để thích nghi thay đổi. Do đó, anh ta tạm thời gác lại chuyện của Cố Niệm Chi, vất vả qua lại giữa Viện Đại học Harvard ở Boston và Đại học B ở thủ đô Đế Quốc Hoa Hạ, giảng dạy, hướng dẫn nghiên cứu sinh đến bận tối mắt tối mũi.

 



 

Khi tập trung làm việc là lúc thời gian trôi đi nhanh nhất.

 

Chẳng mấy đã tới tháng Mười hai, Washington, D.C đã bước vào mùa đông.

 

Chập tối, Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo khoác lông cừu khuy sừng bò mỏng màu xám bạc tinh tế ra khỏi đồi Capitol, đến khách sạn căn hộ nơi cô đang sống.

 

Bởi vì căn hộ của cô rất gần đồi Capitol, nên cô đã kiên trì đi bộ trong suốt hai tháng qua, cũng coi như tập thể ɖu͙ƈ luôn.

 

Khi đến cửa, cô nhìn thấy một cô gái gốc Hoa có dáng người đầy đặn mặc áo khoác dài màu đỏ sẫm đang đứng đó nói chuyện với người gác cửa của khách sạn.

 

Người gác cửa nhận ra Cố Niệm Chi, vừa nhìn thấy cô tới đã vội vẫy tay nói: “Cô Cố! Có người tìm cô!”

 

Cố Niệm Chi nhìn cô gái kia, khuôn mặt trắng nõn nà, cặp lông mày cong hình lá liễu đậm và sắc nét. Dưới lông mày là đôi mắt hạnh nhân hiền lành và dịu dàng, chiếc mũi nhỏ thanh tú, đôi môi nhỏ xinh xắn tô một lớp son môi nhạt nhạt. Trông cô ta độ chừng hơn hai mươi tuổi, rất điềm tĩnh dịu dàng.

 

Nhìn cô ta vô cùng xinh đẹp nhã nhặn, nhưng Cố Niệm Chi chắc chắn bản thân không quen biết cô gái này.

 

Cố Niệm Chi gật đầu với cô ta: “Xin chào, xin hỏi chị là ai?”

 

Cô gái mỉm cười quan sát Cố Niệm Chi, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc. Cô ta nhanh chân bước tới tự giới thiệu với Cố Niệm Chi: “Tôi là Khương Hồng Trà, không biết Mai Hạ Văn có từng nhắc tới tôi với em không.”

 

Trong đầu Cố Niệm Chi chợt lóe lên cái tên Weibo “Bầu trời của Hồng Trà”, có lẽ cô gái này là mối tình đầu của Mai Hạ Văn…

 

“Tôi không nhớ anh ấy có nhắc tới hay chưa.” Cố Niệm Chi mỉm cười, gần đây cô không liên lạc nhiều với Mai Hạ Văn.

 

Mai Hạ Văn là vì cảm thấy lần nào cũng toàn là bản thân chủ động tìm tới Cố Niệm Chi, đã nửa năm rồi, Cố Niệm Chi vẫn không lạnh không nóng, nên cậu ta không cam tâm. Cậu ta định lạnh nhạt với Cố Niệm Chi một thời gian, lạt mềm buộc chặt, đợi đến lúc cô không chịu nổi tới tìm cậu ta, thì cậu ta lại tiếp tục đối xử tốt với cô. Có như vậy, cậu ta mới có thể thực sự chinh phục trái tim của cô gái nhỏ này…

 

Còn Cố Niệm Chi thì là vì biết rằng cuối năm mình sẽ phải quay về, cô vẫn chưa biết nên đối mặt với Mai Hạ Văn thế nào, vì vậy cô cũng không chủ động liên lạc với Mai Hạ Văn.

 

Bây giờ nhìn thấy Khương Hồng Trà, Cố Niệm Chi không nén nổi tiếng thở dài trong lòng: “Chị tìm tôi có việc gì không?”

 

Đối diện Cố Niệm Chi như thế này, trong lòng Khương Hồng Trà có hơi thấp thỏm không yên.

 

Cô ta đã từng nhìn thấy ngoại hình của Cố Niệm Chi. Cô ta vốn nghĩ rằng đó chỉ là một cô bé khá xinh đẹp, thông minh hơn những cô gái bình thường một chút thôi, cô ta có thể nặn tròn đè bẹp cô chỉ trong vài phút.

 

Thế nhưng, cô gái đang đứng trước mặt cô ta đây, nghe nói chỉ mới vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, vậy mà toàn bộ cơ thể đều toát ra phong thái khí chất không tầm thường. Rõ ràng là cô ấy phải sống trong giới thượng lưu mới có thể hun đúc ra phong thái tao nhã thanh lịch và điềm tĩnh đến vậy.

 

Lẽ nào chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi ở Quốc hội Mỹ, đã khiến cô ấy thay da đổi thịt sao?

 

Khương Hồng Trà cố nhẫn nhịn sự chua chát trong lòng, khẽ mỉm cười với Cố Niệm Chi: “Quả thực tôi cũng có vài chuyện muốn nói, liên quan đến tôi và Mai Hạ Văn. Em có thể đi uống một tách cà phê cùng tôi không?”

 

Thấy Cố Niệm Chi do dự, Khương Hồng Trà lập tức nói ngay: “Nếu không đến chỗ khác thì ở đây luôn đi. Dù sao đây cũng là khách sạn, chắc phải có quán cà phê chứ nhỉ?”

 

“Có, chị đi theo tôi.” Cố Niệm Chi không muốn tiếp xúc với Khương Hồng Trà, nhưng nghe cô ta nói rằng có vài điều cần nói liên quan đến cô ta và Mai Hạ Văn, cô lại không nỡ từ chối.

 

Bởi vì điều quan trọng nhất là bây giờ bản thân cô đang rất do dự. Cô không thể tìm ra lối thoát cho mối quan hệ của mình với Mai Hạ Văn, và cô cũng cần lắng nghe ý kiến của người khác.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv