Ở một diễn biến khác, người nào đó vừa đáp trực thắng xuống sân thượng toà nhà tập đoàn Nam Cảnh toàn thân đều nỗi gân xanh. Điện thoại trong tay cũng sắp bị anh bóp nát. Chí Hùng và Mạnh Hạo Nhiên không một tiếng động đi theo phía sau khẽ nuốt nước bọt. Xem ra cái tên nhóc Tiêu Lâm kia chê mạng quá dài thì phải.
Rầm tiếng cửa văn phòng chủ tịch bị đóng sầm lại, toàn bộ nhân viên tầng 34 sợ run người chân đứng không vững. Bọn họ không biết vì sao chủ tịch đi dự hội nghị về toàn thân lại bốc hoả như vậy, đáng sợ quá đáng sợ.
Bên kia công ty giải trí Niệm Phong, Tiêu Lâm đang ngồi rung đùi nhìn hướng gió đang chuyển. Chị dâu cậu thật là lợi hại nha, lần này cậu muốn xem Tinh Diệu làm sao mà cứu Trương Mẫn Chi, dám xem thường chị dâu cậu à, cho bọn họ chết không có chỗ chôn luôn.
Đang vui vẻ huýt sáo thì điện thoại đỗ chuông, trên màn hình hiện ba chữ rõ to "Đại Ma Vương". Cái này là cậu vừa mới đổi xong, bởi vì cậu phát hiện ra anh họ dạo này đúng là chẳng khác nào đại ma vương cả. Không phải lại gọi hỏi tội cậu chuyện gì chứ, nhưng mà không có chị dâu ở đây phải làm sao. Cuối cùng Tiêu Lâm vẫn là cắn rơm cắn cỏ mà nhận điện thoại.
"Tiêu Văn Lâm em chán sống rồi phải không?"
Tiêu Lâm cả người cứng như tượng không dám thở. Ngay cả họ tên cậu anh ba cũng kêu ra rồi, nghĩa là anh ấy đang nổi điên. Từ nhỏ cậu đã rất ghét bị người ta gọi là Tiêu Văn Lâm, cái thời đại nào rồi mà cha cậu còn dùng chữ văn để lót quê chết đi được. Cho nên cậu mới tự mình bỏ đi chữ văn đi, ra ngoài điều chỉ dùng hai chữ Tiêu Lâm.
Ngoại trừ gia đình và bạn bè thân thiết cũng không ai biết. Mà anh ba một khi bị gọi như thế nghĩa là không ai có thể cứu được cậu hết, ngày bé mỗi lần anh ấy gọi như vậy cậu đều sẽ bị ăn đòn, cậu phải làm sao bây giờ. Không có chị dâu, không có anh Khải, cậu chết chắt rồi. Cho dù tâm đang run như cầy sấy Tiêu Lâm vẫn nhắm mắt liều chết lấy hết can đảm trả lời.
"Anh à thật ra mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng rất tốt."
"Tốt."
Tiêu Lâm có thể nghe thấy sự lạnh lẽo truyền đến từ đầu bên kia. Chẳng lẽ sai rồi sao, anh họ không nỗi giận vì chuyện đó, vậy thì là chuyện gì chứ, cậu thật sự sắp điên rồi. Vì sao ban đầu lại nhận cái việc này làm gì cơ chứ, để bay giờ mỗi ngày điều mang theo trái bom trên người. Huhu cũng là tổng tài mà sao người ta là tổng tài bá đạo, còn cậu lại là tổng tài đáng thương vậy nè. Nhưng cho dù có chết cậu cũng phải chết cho rõ ràng chứ, cậu có làm gì đâu mà.
"Anh à anh có thể nói cho em biết em đã làm sai chỗ nào không em... thật sự không có làm gì hết mà."
"Em để chị dâu mình chụp mấy loại ảnh đó, còn nói là không làm gì. Ngay mai còn muốn thấy mặt trời nữa hay không hả?"
Tiêu Lâm ngớ người mất mấy giây, sau khi định thần lại muốn khóc ròng thành tiếng. Cái này không phải nỗi điên là là nỗi ghen đó, má ơi khủng khiếp quá.
Mới có tấm hình mà đã vậy, mai mốt đóng phim có cảnh ôm, cảnh hôn thậm chí là lăn giường nữa thì làm sao. Liệu cậu có mấy cái mạng để mà bảo toàn chứ. Nhưng mà chuyện đó hiện giờ quan trọng sao, quan trọng là phải hạ hoả người này ngay bây giờ.
"Anh à em cũng không biết mà, em cũng vừa mới thấy thôi. Nhưng mà không giống như anh nghĩ đâu, đây là chụp nghệ thuật, ảnh nghệ thuật chứ không phải mấy cái ảnh dung tục kia đâu mà."
"Gỡ xuống, không được phát hành nữa."
Trời ơi phải làm sao bây giờ, Tiêu Lâm đi qua đi lại trong phòng không biết phải làm thế nào. Nếu theo những gì mà cậu biết về anh họ mình. Lần này anh ấy đã nổi giận thật sự rồi, có khi anh ấy còn xoá sổ luôn cái tạp chí kia luôn không chừng. Phải làm sao đây, làm sao đây, à chị... dâu cậu vội vã đáp lời.
"Anh, cái này hay anh hỏi chị dâu đi, dù sao chúng ta cũng phải tôn trọng chị ấy chứ. Anh mà không nói tiếng nào gỡ bỏ tạp chí chị ấy nhất định sẽ giận đấy, anh hiểu chị dâu hơn em mà."
Đầu bên kia rơi vào im lặng, Tiêu Lâm bên này cũng không dám thở mạnh, cuối cùng bên kia tự động ngắt máy. Tiêu Lâm nằm vật vã ra sô pha, vì sao chỉ nghe một cuộc điện thoại mà cậu cảm thấy bản thân như bị hút cạn sinh lực vậy chứ. Cuối cùng cậu vẫn quyết định nhắn tin mật báo cho chị dâu.
"Chị ba ơi thùng giấm chua nhà chị phát nổ rồi, còn đòi gỡ cả tạp chí người ta xuống. Chị mau về nhà dập đi em lặn đây em sắp bị hù chết rồi huhu."
Vừa về đến nhà cô đã thấy tin nhắn gào khóc của Tiêu Lâm. Lúc này cô mới chợt nhớ đến tạo hình nàng tiên cá trên tạp chí. Tiêu Lâm nói Lý Cảnh Phong muốn gỡ tạp chí xuống, cái này là đang nói giảm nói tránh đi, ý của anh hẳng là xoá sổ cái tạp chí kia luôn mới đúng.
Đang muốn trả lời cậu ta thì cạch một tiếng cửa mở ra, Lý Canh Phong mặt mày u ám đi vào nhà. Trần Tuyết nhìn anh vừa cảm thấy đáng yêu vừa thấy buồn cười.
"Về rồi à?"
Lý Cảnh Phong không đáp lời chỉ im lặng ngồi xuống sô pha, anh đang muốn hỏi cô vì sao lại chụp những bức ảnh như vậy. Nếu cô muốn nổi tiếng anh có thể giúp cô, có rất nhiều cách vì sao phải chụp ảnh hở hang.
Cô không nghĩ cho anh sao, cô là mợ chủ nhà họ Lý, là bà chủ tập đoàn Nam Cảnh cô làm như vậy người khác sẽ nghĩ gì. Nhưng mà anh vẫn không thể mở lời được, anh sợ trong lúc mình nóng giận sẽ nói những lời tổn thương cô, cho nên anh cắn răng không lên tiếng.