*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đợi chút!" Quân Tích nhăn mày, hơi hơi nghiêng đầu, hình như nghe thấy được cái gì đấy, sắc mặt ngày càng hỏng bét, nói: "Con nghe được tiếng chuông dẫn hồn!"
Bạch bán tiên không khỏi kinh ngạc, nói: "Ngươi nói là chuông dẫn hồn để săn thi? Vùng Tương Tây săn thi là rất phổ biến, nhưng chỗ chúng ta đây núi sâu cùng cốc, là nơi ngoại bất nhập nội bất xuất, chưa từng nghe qua có loại việc săn thi nào, có nghe lầm không đấy?"
Quân Tích lắc đầu nói: " Không nghe lầm được, là chuông dẫn hồn, nhưng con thấy có chỗ nào đó không đúng lắm." mũi hít mạnh một cái, thần sắc ngưng trọng, nói:
"Mùi rất tạm nham,con phải đi xem thế nào đã! Sư phụ, người đóng chặt cửa nẻo, ở trong nhà đừng đi ra."
Quân Tích vừa khiễng chân, thì đã phi thân nhảy lên nóc sương phòng đi mất, Bạch bán tiên liếc nhìn Nhị Bạch đang nằm thẳng đơ trên đất, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của y làm hắn nghĩ lại mà phát sợ, cân nhắc đi tìm dây thừng trói giò heo khi đem đi mổ ra, trói tay trói chân của Nhị Bạch xong thắt chặt lại,rồi vừa túm vừa kéo chuyển Nhị Bạch một tên to con vào trong phòng, dằn vặt một hồi làm đổ cả một đầu mồ hôi.
Uống một ngụm trà đã nguội lạnh, rồi bắt đầu đi đóng cửa nẻo, có lẽ căn nhà cũ này đã chịu nhiều mưa gió, vừa động khung cửa sổ nghe răng rắc một tiếng, thì nó liền rớt xuống rồi.
"......." Mức an toàn không cao á! Bạch bán tiên vội vàng đi tìm tấm ván gỗ đến, ở ngoài cửa sổ chồng chéo nhau đóng lên không ít tấm, cửa lớn ngoài viện cũng đóng thanh chắn ngang rắn chắn lên, bận rộn xong thì mặt trời cũng đã xuống núi rồi. Lúc hắn nghĩ ngơi lấy hơi,thì lơ đãng liếc mắt một cái, ngó thấy cửa sương phòng còn chưa đóng, bên trong đặt một cái quan tài sơn đỏ. Ở trong cái viện im ắng lúc này, nhìn thấy mà khiếp sợ đến cuống cuồng. Đột nhiên, một trận quạc quạc quái lạ kêu lên.......... chỉ thấy nơi rừng sâu phía Tây Bắc,một đàn quạ bị kinh động bay ra.
Mí mắt phải của Bạch bán tiên bỗng nhiên giật một cái, cảm thấy không lành, đang muốn buộc dây thừng đóng cái cửa hàng rào sân lại, thì ngó thấy ở phía xa xa nơi con đường nhỏ ở cuối thôn, bầu trời chập tối có một người bước đi chậm chạp đang tiến lại gần, cái đầu gục ở trên vai, tư thế đi.....rất quái dị! Nhìn kỹ lại hai lần, không nhìn thì thôi, hỡ nhìn rõ rồi thì Bạch bán tiên xém tí nữa chết vì bệnh tim, cách ăn mặc của người đó cực kỳ giống cỗ xác chết mà Nhị Bạch cõng về kia.
Cài xong hàng rào sân, Bạch bán tiên chưa trở vào trong mà lại đứng quan sát một lát, chờ người kia đi lại gần hơn một chút, Bạch bán tiên kinh khủng phát hiện ra, không phải giống mà chính xác là vậy!
Cái này rốt cuộc là trò đùa gì vậy? còn có chuyện xác chết sống dậy à? Bạch bán tiên hoàn toàn hoảng sợ, xảy ra chuyện lớn rồi! phải đi báo cho thôn trưởng? nhưng ngó thấy tốc độ di chuyển của xác chết kia hình như trở nên nhanh hơn, thôi lần sau hãy làm anh hùng vậy, giữ mạng quan trọng hơn! Bạch bán tiên chạy vào nhà, cài hết ba cái then chốt, thêm hai ổ khóa, còn mắc ván cửa lên, rồi từ khe cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không có động tĩnh gì cả.
Bạch bán tiên mới ngồi lại trên ghế, cầm lên cái ấm trà tu hết nước trà lạnh, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhịp tim cũng đập chậm lại. Vừa nghĩ lại càng không đúng a, Quân Ái không phải đi xử lý xác chết này rồi sao? Không lẽ nó..... bị xử lý rồi? còn có Quân Tích một đi không trở lại nữa, hai tên ái tướng đều không biết tung tích, ý thức được hiện giờ mình phải đơn độc chiến đấu, Bạch bán tiên bỗng cảm thấy áp lực rất lớn.
Bạch bán tiên cầu khấn trong lòng ngàn vạn lần nó đừng tiến vào, hắn trị không nổi đâu! Trong phòng có ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng duy nhất chính là ánh đèn cầy của nến Trường Minh trước bàn thờ kia. Cái phong thư hồi chiều rơi ra từ xác chết vẫn đang nằm trên cái bàn, Bạch bán tiên cầm phong thư đấy đưa đến dưới ánh nến, ánh sáng chiếu lên bề ngoài phong thư da làm hiện lên các đường vân lỗ chân lông một cách rõ ràng. Bạch bán tiên nhăn lại đầu mày, đem tấm da vắt lên cạnh cánh tay mình so sánh một hồi, khắp cả người đều phát lạnh.
Đây là da người!
Chính tại lúc này, trên tấm da người dần dần hiện ra đốm đen li ti, tay vừa run, tấm da đã rơi trên mặt bàn, Bạch bán tiên lấy khăn ra bắt đầu lau tay, trên da có độc, có người hại hắn. Lại thấy đốm đen lại bắt đầu biến hóa, các đốm đen dần nối liền lại với nhau, vừa nhìn, thế mà lại là chữ.
Có vài chữ, lối viết khó hiểu, Bạch bán tiên chỉ nhìn hiểu được đại khái, nhưng cái đại khái này lại đã đầy đủ.
Đại ý của nội dung bức thư là: Nghiệt đồ của ngươi, Đạo Ngô chi mộ, lập tức đến thỉnh tội. Dám chậm trễ, dù cách ngàn dặm, cũng giết không tha. Ấn lớn phần lạc khoản đề: Thiên Cổ Đại Đế, Cửu Hoàng Chí Tôn. Mặt bên kia của tấm da cũng có thứ khác,các vân mạch máu chồng chéo nhau tạo nên chi chít các đường nét, có núi có sông, chấm chấm khoanh tròn, đây rõ ràng là một tấm bản đồ.
Ngón tay Bạch bán tiên cọ lên đám râu lún phún, Hắc Hầu Nhi và Cẩu Thặng hai tháng nay không thấy mặt, có một đoạn thời gian, hai tên này cả ngày cứ thần thần bí bí không biết là đang lén tìm tòi mân mê cái gì, đến đầu thất (cúng ngày thứ bảy của người chết)của Lão đầu cũng không bái, thì đã mất tích rồi, chuyện gì đây, không lẽ cũng học người ta đi trộm mộ rồi?
Trong phòng đang yên ắng, bỗng không biết từ đâu truyền đến tiếng sột soạt, ăn trộm? lắng nghe kỹ hơn, thì động tĩnh ấy phát ra từ căn phòng ngủ bên cạnh, Bạch bán tiên quơ lấy cái chày cán bột ở dưới mặt bàn ra, nhón chân men theo tường lặng lẽ sờ soạng qua đấy, men theo khung cửa liếc nhìn vào trong phòng, cửa tủ đồ đang mở, còn quần áo thì bị vứt chung quanh trên đất, ở giữa có một bóng đen di chuyển rất nhanh, giống như một con chuột lớn.Bạch bán tiên dụi dụi mắt, thứ bóng đen kia bỗng sững ra, tiếp đó liền nghe vèo một tiếng, hai mắt của Bạch bán tiên liền trúng chiêu, một cái gì đó được quét đến, trên mặt một trận đau rát, lòng vừa hoảng Bạch bán tiên bèn phạch một tiếng, trong hốt hoảng đánh trúng thứ đấy.
Đợi hắn hồi thần lại thì lúc này đã bị tập kính rồi,cái thứ cào hắn đã chạy mất, lúc xoay người lại thì phát hiện có thêm một đứa bé ở trên bàn, đang cưỡi gối đầu con hổ, bất quá đứa bé này cũng quá nhỏ rồi, như vừa mới sinh ra vậy, một tay nắm cái trống bỏi, một tay nắm một cây kiếm gỗ nhỏ, đây đều là những đồ vật lúc nhỏ Quân Ái thích chơi, không nỡ vứt đi, đều thu lại cất trong tủ đồ. Đứa bé đang lắc lắc cái trống bỏi, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm, một đứa bé trắng hồng dễ thương giống như hài đồng trong tranh tết, lại lộ ra dáng vẻ hung tàn như thế. Bạch bán tiên sững sờ, vừa đối mắt với nó, cái ánh mắt hung ác kia đã làm hắn chấn động.
*Gối đầu con hổ:
*Trống bỏi:
Đứa bé này có quỷ khí, con cái nhà ai mà lại có bản lĩnh như vầy rồi trời?
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cào cửa chói tai, Bạch bán tiên trong lòng cảnh giác, rón ra rón rén đi đến cửa sổ giấy chọc ra một lỗ, vừa nhìn thì là Vượng Tài đang cào cửa, Bạch bán tiên thở phào một hơi dài, tiểu tử làm dọa chết gia rồi, liền quát mắng hai tiếng,không xi nhê gì mà còn khiến Vượng Tài cào cửa càng gấp hơn.
Bạch bán tiên mắng nói: " Cút cút cút...... mày cái thứ bại gia ** chó, đợi tao ra đánh gãy chân chó nhà ngươi!"
Lại nhìn ra ngoài qua lỗ rách trên cửa sổ, thấy Vượng Tài cụp đuôi đi đến vách tường thấp được nối liền với sương phòng, chân vừa phóng liền vượt qua bên ngoài tường rồi, Vượng Tài bình thường không chạy bậy, chỉ đi loanh quanh trong sân, hiện tại một khắc cũng không muốn ở lại trong sân, ngoài sân có gì à? Theo đường nhìn ngó qua tường, Bạch bán tiên nhìn một vòng, không có gì dị thường? khoan đã... khóe mắt Bạch bán tiên hình như vừa mới liếc thấy có thứ gì đó di chuyển ở bên ngoài cửa viện, lập tức liền nhớ đến cỗ xác chết lúc nãy thấy ở trên con đường nhỏ cuối thôn, Bạch bán tiên liền nhăn mày, bụng nghĩ, không phải xui xẻo như vầy đi!
Gần mấy trăm hộ gia đình, lại nhất thiết chạy đến chỗ này? Thật là rạng danh hắn quá?
Như xác minh phỏng đoán của hắn, cửa lớn bên ngoài kịch liệt lung lay, chỉ nghe đùng một tiếng, ở trong viện đang trống rỗng nghe đến đặc biệt chói tai, cửa gỗ thế mà bị lực mạnh mở tung ra, mấy tấm gỗ chia năm xẻ bảy nằm chung quanh, đường nhìn cũng nhất thời rõ ràng.
Đấy là...... xác chết mà tên ngu ngốc Nhị Bạch cõng về kia, lúc này đang đứng bên ngoài cửa với tư thế vô vùng quái dị, cánh tay như bị vặn gãy rủ xuống bên vai, xương khớp của hai chân hình như bị lệch rất nghiêm trọng ngoặt vào trong. Cả thân thể vặn vẹo như bóng ma, lúc đi lại rất nhanh, hắn để ý đến chân của xác chết...... mặt của xác chết đó xoay lại ở sau lưng, nó... vậy mà đi thụt lùi....
Lộp bộp lộc cộc..... ổ gà đã náo một đoàn, chúng đập cánh phành phạch đều muốn bay ra ngoài, cái xác chết đó phi thẳng đến ổ gà, một tay túm rớt cái cửa chuồng, bắt lấy một con gà bông lâu lên cắn, đầu gà đều bị vặn đứt ra, máu thuận theo móng tay dài trên bàn tay tí tách chảy xuống đất.Trong sân vang lên tiếng sụp đổ gầm gầm, ăn hết gà đến ổ gà cũng không bỏ qua, đỉnh chuồng sớm đã bị giật tung lên rồi! ngoài sân một đống hỗn độn, như vừa bị lốc xoáy cuốn qua, lông gà bay đầy đất, một khắc nhìn thấy đầu gà bị cắn rứt rơi đầy ra đất, lòng Bạch bán tiên như bị kim châm, gà của hắn a... chết hết rồi.... nuôi nửa năm trời mới đẻ được trứng, thì đã bị vặn đầu như thế rồi.
Thủ đoạn gây án này quá tàn nhẫn, quả thực không nhịn nổi nữa, Bạch bán tiên nhắm mắt, trong đầu hiện toàn là cảnh tượng xác chết bắt gà uống máu, đợi lúc hắn lại nhìn ra bên ngoài bằng cái lỗ trên cửa sổ lần nữa,thì chỉ thấy trong sân một mảnh yên tỉnh. Chạy đi đâu rồi? bỗng, ngửi thấy được một cỗ mùi máu tanh nồng nặc, rồi thấy được một con mắt đục ngầu thình lình xuất hiện ở đối diện cái lỗ bên ngoài, A!!!
Cửa sổ xoẹt một cái liền bị chọc ra cái lỗ lớn, rồi một cánh tay tím đen giơ vào trong.
Tim Bạch bán tiên co thắt lại, ngã uỵch mông xuống đất, liên tục lui về sau, đây xém là nữa bị dọa ra dồi máu cơ tim, cái tay nắm hụt liền nhanh chóng rút trở về.
....Cộc cộc cộc.... mấy tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, lực đập rất lớn, phấn trắng trên tường của khung cửa đều rơi xuống đất, dáng vẻ lung lay sắp sập tới nơi, phải tìm vật chắn ngang cửa lại.Trong phòng ngoại trừ bàn thờ ra cũng chỉ có cái bàn vuông dùng ăn cơm cùng một cái ghế, đừng nói đến đồ dùng khác, đến cái đinh treo trên tường còn không có nữa là, đây quả thật là một căn nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo xơ nghèo xác.
Chỉ thấy cái bàn giờ đây đang dựng ở góc tây nam trong phòng! Không đúng a, cái bàn này bày trong phòng không ít năm rồi trước giờ chưa có người dời đi bao giờ. Bang một tiếng, cửa gỗ nứt ra một lỗ hỏng lớn, Bạch bán tiên nhanh chóng chạy đến góc tây nam, cái bàn này dùng đã lâu, rất đáng lo ngại về công dụng của nó, thôi vậy, có thể chống một hồi tính một hồi, Bạch tiên sinh hai tay bắt lấy chân bàn,nhấc lên để đi chặn lại cửa, nhưng hắn dùng sức chín trâu mười hổ....cái bàn...cũng vẫn bất động không chuyển!
"???" trong lòng Bạch bán tiên suy nghĩ, không lẽ hoảng sợ quá độ, sợ đến hư thoát đến cái bàn cũng dời không xong? bỗng một cỗ khai khai sặc mũi nóng hầm hập vả vào mặt, bởi vì bên ngoài cửa sổ có đóng mấy tấm ván gỗ nên bí bách một tí, cho nên dẫn đến ánh sáng trong phòng cũng rất tối, hết nữa ngày mới nhìn thấy ở góc dưới cái bàn có thứ gì đang run run, lại nhìn một cái, trên hai cái chân bàn khác có hai bàn tay đang víu chặt lấy. Quả thật là một thân thể cường tráng, đến dây trói heo, hắn cũng có thể giãy ra cho được.
" Ta nói làm sao lại không nhấc nổi, ngươi mau cút ra cho ta... hiện tại thấy cương thi ngươi mới biết sợ à?" nói xong, Bạch bán tiên bất thình lình dùng sức một phát hất bàn ra, xong phí nhiều sức mới đem Nhị Bạch từ dưới đất đứng dậy, Nhị Bạch mặt mày thất kinh ngẩng đầu lên, trong miệng chỉ phát ra mấy tiếng kêu không rõ âm tiết, hoàn toàn mất đi khả năng nói. Toàn thân đang run rẩy, cứ như bị động kinh, cánh tay run rẩy chỉ về một hướng, Bạch bán tiên nhìn theo thì tim co thắt một cái.....
Ở trên bàn thờ tổ tiên có thứ đang cưỡi trên tượng đất sét, là đứa bé nhỏ như đứa trẻ sơ sinh mới chào đời, toàn thân xanh đồng, làn da như củ cải sấy khô nước, toàn thân đều nhăn nheo,đang nhe ra một hàm răng nanh lít nhít. Bạch bán tiên chép chép miệng, trước sau giáp kích, thật là tuyệt đường người mà!
Ùynh một tiếng, trên tấm gỗ rơi xuống một khối lớn, ken két tiếng khớp xương đặc biệt vang kích thích đến màng tai, theo lỗ hổng của cửa gỗ có một cái tay tím đen dính toàn máu thò vào trong.... dưới tình hình cấp bách Bạch bán tiên lôi cái bàn qua, cửa phải chặn lại, nó mà tiến vào là chết cả lũ.
Bạch bán tiên bắt đầu khâm phục bản thân, cái loại tình huống này rồi mà còn chưa bị dọa ngất xỉu, cái bàn được đẩy khoảng một đoạn thì bất động, chỉ thấy Nhị Bạch ngốc xuẩn kia, đang sống chết víu lấy cái chân bàn, cả người lại co rút chui xuống dưới gầm bàn, thật là ngốc chết được, cái trò chơi mèo trốn dưới gầm bàn này thì y là nhất rồi?
Đang lúc chậm trễ này, lại một miếng gỗ bị đập vỡ, cái xác chết kia đã bò vào được nửa người rồi, tóc tai bù xù xõa ra, con mắt đục ngầu chảy ra nước sền sệt, cái miệng thì bị cắt một đao dữ tợn, khóe miệng đều há đến tận mang tai, vừa mở miệng trên răng còn đang nhiểu ra máu. Không kịp chặn cửa nữa rồi, hết hy vọng, chỉ thấy cỗ xác chết đó toàn thân vặn vẹo người, tư thế bò khiến người khiếp đảm, mặt mày vặn vẹo treo lên một nụ cười quái dị, nhấc cánh tay trật khớp lên chỉ rồi chỉ, miệng nứt ra càng lớn,Bạch bán tiên bi thương phát hiện,nó là đang chỉ chính mình. Đây rốt cuộc là cừu hận bao lớn? Người ta chết rồi mà còn sống dậy đến đây tìm hắn báo thù?
Chính tại lúc này, con tiểu quỷ xanh đồng kia động đậy, chớp nhoáng đã biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện trên đỉnh đầu cỗ xác chết, chỉ nghe hì hì một tiếng, một chưởng đập xuống, đầu của cương thi đã bị nện thành một cái hố, ốc phọt ra ngoài, cỗ xác chết nhận được kích thích, cánh tay lộn xộn múa may điên cuồng.
Xem ra tiểu quỷ này xung khắc với cương thi nọ, nhân lúc hai chúng nó tự chém giết lẫn nhau, Bạch bán tiên dùng sức ' cạch' một cái đem cửa sổ dở xuống, mà tấm ván gỗ đóng bên ngoài lại quá chắc, dỡ xuống không nổi, Bạch bán tiên gấp rút, dùng cả hai chân đạp lên khung cửa, hai tay nắm chặt ván gỗ, ' một hai ba'. Tấm gỗ bày ra độ bền kiên cố, có như nào tháo dỡ, gỗ vẫn cứ kiên cường không gãy.
" Nhanh nhanh nhanh.... ngươi tới!" Bạch bán tiên nhanh chóng túm Nhị Bạch qua, hai chân Nhị Bạch run rẩy, mặt đen như đít nồi, hai tay run run sờ lên tấm gỗ, lấy hết sức bình sinh, rắc một tiếng tấm gỗ đã gãy.
"Cơm sư phụ nuôi ngươi không phí mà! Nhanh nhanh nhanh.... nhanh chóng nhảy ra cửa sổ chạy a!"
Nhị Bạch tránh ra, vừa mới há miệng, thì bị Bạch bán tiên vỗ bạt tay, " Mẹ nó nhanh lên chút, nhảy xong còn tới lượt ta nữa! Ngươi nhanh lên....."
Tay chân Nhị Bạch như bị tê liệt, đến đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể tự mình nhảy qua, còn y thì cứ sững sờ không nhảy nổi, Bạch bán tiên nhìn mà gấp, bèn nâng mông y lên, dùng hết sức mới đem được y lên, xong đẩy y một cái ra ngoài.
Chỉ mới một lúc, cỗ xác chết kia đã bị ngũ mã phanh thây, nhưng các tứ chi di chuyển lại càng linh hoạt hơn, vẫn cố chấp đi lại chỗ của Bạch bán tiên.
Nhanh chạy! Bạch bán tiên xong ra cửa sổ, đang lúc ngón chân chạm đến khung cửa, thì thấy ngoài cửa một bóng đen vụt nhanh như gió chớp phóng vào, không kịp phòng bị, chỉ nghe một tiếng vang lớn trầm đục, giây sau Bạch bán tiên té vào trong phòng với mặt ngửa lên trời tứ chi dang rộng ra, đồng thời bị một vật lớn nặng nề đè ở trên người....
Lồng ngực Bạch bán tiên bị đè, xém chút nhổ ra ngụm máu chết tại chỗ! Xương cốt của hắn như gãy hết rồi đi! Vừa nhìn lại, thứ đè hắn..... cứ nhiên.... là Nhị Bạch!
Bạch bán tiên tức giận mắng: " Tại sao lại quay về! Ngươi tìm chết à?"
Lời nói cử chỉ của Nhị Bạch đều khó hiểu,y như con ngựa điên ở đầu thôn, hai tay loạn xạ ra dấu, miệng thì kêu ú ớ, không nói rõ lấy một câu hoàn chỉnh.
Bạch bán tiên hít vô ít mà thở ra nhiều, yếu ớt nói: " Ngươi có thể đừng ngồi trên người ta không?" mạng của hắn không chịu nổi cái trọng lượng này.
Mắt thấy tứ chi của xác chết kia xương thịt rời rạc, xương cùng thịt thối như động vật sống đang di chuyển trên đất, có thứ gì đó trong thịt chầm chậm bò ra ngoài, là con trùng màu thịt to bằng đôi đũa, còn dính đầy dịch thể, hình dáng rất giống con giun, rất nhanh đã lít nhít bò ra đầy đất, con trùng đấy chạm phải tấm bùa vàng rơi trên mặt đất, thì bị thiêu cháy tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã hóa khói xanh, lá bùa thần kỳ như vậy?
Bạch bán tiên thật không dễ gì bảo trụ được mạng nhỏ của mình khỏi cái mông lớn của Nhị Bạch, vừa đứng dậy thì phát hiện tiểu quỷ đã không thấy đâu nữa, bèn đi nhặt lá bùa vàng, đây là Lão đầu lúc còn sống đã ép hắn vẽ, Bạch bán tiên ôm một lòng cứ thử xem rồi đem lá bùa vứt đến chỗ của con trùng, mấy khối thịt thối rữa gặp bùa cũng cháy lên, lá bùa vàng này vẽ với chu sa so với giấy châm lửa còn tốt hơn, phù phù, đây xem như qua được một kiếp?
Nhị Bạch ngọ nguậy muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ mềm như cọng bún, cứ run rẩy chỉ bên ngoài cửa........
Thần kinh của Bạch bán tiên mới được thả lỏng giờ lại thắt chặt lại, nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: " Bên ngoài có thứ gì?"
Nhị Bạch đau đớn lắc đầu, trong miệng cứ nói không mạch lạc, nhả chữ không rõ, cả người run như cái sàng, Bạch bán tiên thật lòng sợ y một giây sau sẽ sùi bọt mép mà chết.
Lửa cũng dần tắt, chỉ còn lại một làn khói xanh cùng tro tàn, nghe như mùi thịt heo nướng, mà cái thứ bị đốt cháy ấy lại là xác người, Bạch bán tiên dị ứng, không dám lại đi ra từ cái cửa, nên trực tiếp lùi đến bên cạnh cửa sổ, cánh cửa sổ đã bị dỡ ra không ít, chỉ còn lại cái khung cửa.
Đưa người ra ngó, trong sân một mãnh yên tĩnh, không có phát hiện cái gì không thỏa đáng, mà lúc này, đã sắp hoàng hôn, bầu trời đã tối ảm đạm đi.
Đang khoảnh khắc Bạch bán tiên thả lỏng thần kinh ấy, đột nhiên nghe thấy một động tĩnh như có như không, rất nhỏ nhẹ nhưng lại chói tai, cực kỳ giống như dùng móng tay cào đồ vật, lại nghe kỹ lần nữa, thì lại yên tĩnh, chỉ có tiếng tim hắn đang đập. Bạch bán tiên không khỏi nghi ngờ, nghe nhầm rồi?
Bạch bán tiên lại nhìn chung quanh xem xét một vòng, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ có vấn đề, cửa sương phòng đang khép hờ, nhưng cái quan tài đặt trong sương phòng bây giờ lại đang dựng đứng ở sau cửa, tâm Bạch bán tiên kinh hoàng, cái quan tài hoa lê phải để bốn người đàn ông trưởng thành mới có thể nhấc nổi này, thế mà làm cách nào lại có thể dựng đứng thế kia? Bạch bán tiên vội vàng dụi mắt, 'đùng' một tiếng, thứ gì đó động một cái, nắp đã từ trong bị đỉnh mở ra rồi, cái quan tài quái dị dựng trước cửa, còn cái nắp đổ đập trên đất, bên trong quan tài trống không cái gì cũng không có, còn vốn cho rằng sẽ có thứ gì đấy từ bên trong nhảy ra, còn sợ sẽ bị dọa chết trân nữa cơ.
Cái quan tài này là do trưởng thôn đặt làm, em gái trưởng thôn bệnh lao, người mấy ngày trước đã chết rồi. Bạch bán tiên cũng có mặt, do làm nghề ma chay sinh sống, hiện trường lúc ấy đến giờ còn nhớ như in, vải trắng linh cửu còn chưa treo lên, xác thì đặt tại gian nhà chính, người đến người đi, còn Bạch bán tiên thì dời cái ghế đẩu đến một góc ăn cơm, có cơm trắng, thịt lát, vừa mới ăn một đũa, thì có một trận gió thổi đến làm rơi lá bùa vàng dán trên mặt xác chết ra, Bạch bán tiên vừa ngó liền thấy được đôi môi thâm đen tím ngắt, khóe miệng còn dính vệt máu, mặt đã trắng xanh. Đến cơm cũng không nuốt nổi, về nhà thì nằm mơ thấy ác mộng kia.
Bỗng thấy bên tai ngưa ngứa, trong núi muỗi nhiều, Bạch bán tiên nhấc tay tính đánh một phát. Tay vừa nhấc lên nữa đường, lại chạm phải một vật cứng cứng, hử? Quay đầu lại nhìn, cái mặt trắng còn hơn bột mì hiện ra, phình lên như bị ngâm trong nước lâu ngày, đầu tóc đen xõa tán loạn, che đi một nửa khuôn mặt, con mắt toàn là máu phía sau kẻ tóc lộ ra ngoài, trừng lồi ra bên ngoài, máu dường như muốn tràn ra, đôi môi thâm đen cực kỳ dọa người.
Trong đầu Bạch bán tiên trống rỗng một hồi, hắn cảm thấy hôm nay là ngày xui xẻo nhất nhất trong đời người của mình! Thật ra, ngày tháng xui xẻo của hắn, mới vừa bắt đầu!
Cổ họng Bạch bán tiên khàn đặc, trong đầu bị kích thích một mảnh trống rỗng, chân mềm nhũn hẫng một cái,khủy tay nhất thời đụng trúng khung cửa sổ, ăn đau nên cuối cùng cũng phản ứng lại, mà cái ' người' đứng ở sau lưng hắn lại chính là Hỷ muội___ em gái của trưởng thôn mới chết mấy ngày trước. Nàng đang hít cái mũi, như vẻ ở trong không khí có mùi gì đó hấp dẫn được nàng. Trong lòng Bạch bán tiên nghĩ, ôi là trời, thật là có cương thi này!!! người túc trực bên linh cữu bộ không biết cương thi vùng dậy sao? Hay là đều bị nàng xử hết rồi?
Với khuôn mặt đáng sợ dọa người của Hỷ muội, máu từ khóe mắt từ từ chảy xuống dưới, giơ ra năm ngón tay, móng tay dài khoảng ba tấc( 10cm), dài thẳng tắp từ cửa sổ đâm vào, bữa tường văng ra, chuồng gà sập rồi, xem ra đến chuồng của người cũng sắp không giữ nổi nữa. Bạch bán tiên đẩy Nhị Bạch, đem hắn từ cái lỗ hỏng trên cửa phòng đẩy ra ngoài, còn hắn muốn chui cũng không kịp nữa rồi,vì Hỷ muội với bước nhảy cứng đờ đã phi đến trước mặt hắn rồi, Bạch bán tiên bèn rút ra cái kiếm gỗ đào phía sau tượng đất sư tổ gia ra, lại nhặt bùa dưới đất lên, thì móng vuốt của Hỷ muội đã chụp qua đây, kiếm gỗ đào vừa lúc chống ngang lại, xém tý bị hủy dung, Hỷ muội nắm chặt lấy cây kiếm gỗ, bàn tay vừa lật, kiếm gỗ đào liền gãy làm hai đoạn.
"...." Đây chính là pháp bảo duy nhất của hắn a!
Không phải lão đầu nói cây kiếm gỗ đào này chuyên hàn quỷ phục ma sao? Làm sao lại dễ gãy như cây củi như vậy chứ, lão già lừa người!Hắn nhanh chóng lách người né mấy cái, mắt thấy bị chặn đến góc tường, muốn dán bùa lên trước trán Hỷ muội, nhưng khi nhìn thấy đầu ngón tay đen bóng sáng kia lại kiêng dè không dám xuất chiêu, rồi một cái vung tay, khoảnh khắc lá bùa tiếp xúc vào người Hỷ muội, ngọn lửa bốc lên xì xì rồi nhanh chóng tắt lụi đi như bị tạt nước, lá bùa bị dập tắt nhăn nhúm lại như bị ướt, ký hiệu vẽ bên trên cũng mờ đi.
Thân người Hỷ mụi liền dừng lại, nhân cơ hội này, Bạch bán tiên thân dẻo luồn người lách qua người nàng, chật vật lộn nhào ra ngoài từ lỗ hổng trên khung cửa sổ.
Không được rồi, đất này không thể ở lâu, phải chạy thôi.