*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả có lời muốn nói: đừng nói gì, hãy trầm mê vào cái vẻ đẹp trai của tui là được!
半仙儿- bán tiên: Tục xưng thầy bói ;thầy bùa: biết bói mệnh, xem tướng, xem số tử vi,phong thủy,..vv.
Bạch bán tiên uống vài chung rượu xuống bụng, choáng váng có hơi say. Đêm trước, hắn nằm một giấc mộng kỳ lạ, trong mộng ngay trước cửa lớn nhà hắn, có một người đàn ông một thân y phục màu xanh sẫm, đầu tóc xõa tán loạn che đi mặt mũi, trong tay nắm dây xích sắt, mà đầu khác của dây xích sắt có buộc một người nữ thân mặc hỉ phục không có đầu, trong lòng người nữ ôm một khối đá to, toàn thân ướt dầm dề, ngồi trên cái quan tài gỗ lê sơn đỏ, vẫy tay với hắn.
Bạch bán tiên giật mình liền tỉnh giấc, từ đó về sau toàn thân thấy không ổn, tinh thần uể oải, luôn cảm thấy giấc mộng này không may mắn.
Cạnh bàn có đứa trẻ đang đứng, người trắng trắng sạch sẽ, dáng vẻ tầm mười ba mười bốn tuổi, bên cạnh đứa trẻ còn đặt một cái vò cao nửa người,cái loại để ướp cải muối, miệng vò được bịt kín.
Bạch bán tiên hép mắt ấn nhẹ huyệt thái dương, đánh nấc một cái, mặc dù nhận được kinh hãi thân thể không tốt, nhưng mà việc quản giáo tên khỉ con này lại không thể lơi lỏng được, nếu không thì đến nóc nhà cũng bị chọc ra lỗ bay lên trời mất, liếc mắt nhìn đứa trẻ đang lén nhìn hắn một cái, cảnh cáo nói:
" Lần sau còn đi bắt trùng độc lần nữa, ta sẽ trực tiếp đánh chết ngươi! Nghe rõ chưa?"
Đứa trẻ gật đầu, thẹn thùng cười cười, xem như vâng lời, thái độ tiếp nhận giáo dục vẫn rất là đoan chính.
Bạch bán tiên nâng cao giọng, nói: " Chỉ nghe không là không được, phải nhớ rõ! Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải từ tâm hướng thiện, lông còn chưa mọc đủ đâu, đừng có suy nghĩ làm ra mấy loại đường ngang ngõ tắt gì đó!"
Đứa trẻ cúi đầu bắt đầu dọc ngón tay,rõ ràng đối với mấy lời của Bạch bán tiên nghe vào tai đều đã như chai sạn, trên mặt thì đang nghe, nhưng trong lòng thì đối phó lại. Nói cậu phải từ tâm hướng thiện à, thế sao lại đem bán một cái quan tài đã qua sử dụng còn bị thủng một lỗ, còn thu của người ta năm trăm trứng gà, hai con lợn béo, ba con dê, năm con gà, còn lại thêm một con lừa?
Bạch bán tiên kẹp một miếng cà rốt bỏ vào miệng, cả người bỗng kịch liệt run rẩy lên. Đứa trẻ liền hiểu rõ, chắc là nhị sư huynh lại xào quá tay, mặn rồi! bèn nhanh chóng đem ấm trà đặt cạnh tay sư phụ cậu, Bạch bán tiên uống hết cả nửa ấm trà mới hòa hoãn lại, mém nữa mặn chết hắn, ngọn lửa phẫn nộ ở trong lòng đã hừng hực bốc lên, hắn hoài nghi tên Nhị Bạch có phải bẩm sinh trong đầu thiếu vài sợi thần kinh. Xào một đĩa cà rốt thôi, có phải lại đem hết nửa hũ muối trong kho đều đổ hết vào hay không.
Bạch bán tiên nhấp nhấp miệng, trong mồm toàn là vị mặn chát của muối, mặt tối sầm lại, cầm lấy cái gậy dựng bên ghế, gõ gõ lên cái vò mấy cái, đứa trẻ nhìn cái vò với vẻ đồng tình lắm, Bạch bán tiên thấy gõ như thế nào thì cái vò cũng không có động tĩnh gì, hắn liền đứng lên, đi quanh quẩn cạnh bên cái vò, đá mấy cái, nói:
" Dậy dậy......... ra đây, lại ngâm trong đó thì ngươi sẽ mọc lông đấy."
Côm cốp.... côm cốp
Bên trong cái vò truyền ra tiếng giòn giã răng rắc của khớp xương, Ha......một tiếng than nặng nề vang lên, rồi cái nắp vò bụp một tiếng bị đỉnh bật lên, dưới nắp vò là một cái tay trắng nhợt nhạt. Một người với thân thể cong gập vặn vẹo với các khớp xương bị trật nghiêm trọng, từ bên trong cái vò dựng bên cạnh đứa trẻ đi ra. Một màn khiến người ta sởn cả gai ốc, thân thể người bị vặn đến cái dạng đấy vẫn có thể sống được sao?
Lại nghe thêm vài tiếng răng rắc, sau khi kéo dãn gân cốt xong, cánh tay cẳng chân đều được biến dài ra, các khớp xương trở về đúng vị trí,mặc một thân đồ tang trắng, nhưng thế mà lại là một mỹ thiếu niên tuấn tú tầm mười sáu mười bảy tuổi, làn da không có nửa điểm huyết sắc, trắng đến tái mét, từ đó hiện ra khí chất u ám hoàn toàn không có một chút sinh khí cùng dương quang mà một thiếu niên nên có. Người thanh niên thở một hơi dài, giọng điệu lạnh nhạt, nói:
"Thật xin lỗi, tối qua đóng nắp quá chặt, có chút khó mở."
Nói xong, vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, rồi đem nắp vò lần nữa đậy lên cái vò, làm xong hết thảy thì bước đến đứng trước mặt Bạch bán tiên, thẳng ngực ngẩng đầu, hóp bụng vểnh mông, đứng như một binh sĩ, mặt thiếu niên lại rất vững vàng nghiêm túc,không nói cười tùy tiện.
Bạch bán tiên " Há miệng."
Thiếu niên nghe lời há miệng, răng nanh của người sớm đã thoái hóa rồi, nhưng răng nanh của thiếu niên lại dài cỡ nửa tấc(1,6cm),như nanh thú vậy, sắc nhọn chống ở trên lưỡi.
Bạch bán tiên nhìn cái nanh đó, cọ cọ râu trên cằm, nói: "Cưa đi."
Sắc mặt thiếu niên đại biến, thất kinh nói: " Tối qua vừa cưa, sao lại cưa nữa." rất đau đớn đó!
"Đúng ha!" Bạch bán tiên nhìn cậu ta, nhíu mày nói: " Tối qua vừa cưa xong, sao giờ lại mọc ra nữa rồi, tại sao mọc ra nhanh như thế chứ? Ta nói chớ....không phải ngươi rất đáng nghi sao!"
"Sư phụ, hay là giúp Tích ca ca cũng mua một cây dũa răng đi! Người xem Vượng Tài nhà ta cũng có!" nam hài ở bên cạnh ôm mặt cười hi hi nói.
"Cây dũa răng?" Bạch bán tiên nói: " Nó thì không cần mua đâu, nhà chúng ta có sẵn, một đống ra." Rồi chỉ đống củi ngoài sân, nói: " Đấy, sau này răng ngứa thì cứ đi ra cắn hai cái." Tháng này đã làm hư hết năm cái cưa của hắn rồi,răng của Quân Tích càng ngày mọc càng nhanh, đây là một vấn đề, nếu cứ để vậy, hắn phải mở tiệm cưa mất.
Haiz...như ông cụ non Quân Ái thở dài cảm thán, nói: " Thật là thói đời bây giờ, người sống không bằng chó a!"
"Quân Ái, ngươi tuổi còn nhỏ....." Quân Tích mím môi mỏng, nói: " Mà đã hư rồi!"
Bạch bán tiên ngồi trở lại ghế, nhấp một ngụm trà, thanh thanh cuống họng, điệu bộ như quan lão gia đang tính bắt đầu tiến hành khai trí tư tưởng cho hai nhóc, thì nghe trong sân truyền đến mấy tiếng gà kêu vô cùng thê thảm, tiếp theo là mấy tiếng dê tiếng lừa cũng vang lên, cả mấy con lợn béo cũng ét ét kêu như bị chọc tiết, âm thanh quả là tê tâm liệt phế.
Làm dọa đến Bạch bán tiên, hắn lập tức quơ lấy cây gậy của mình ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: " Súc vật,đem bây băm nấu canh, cho bây tuyệt giống." trong núi hay có dã thú xuất ẩn,đem lại cho thôn dân không ít tổn hại, mấy ngày trước, nhà Triệu Lão Hán ở đầu thôn có dã thu lẻn vào, con lợn béo gần 200 ký chỉ trong một đêm bị ăn chỉ còn thừa lại bốn cái móng giò.
Quân Ái chớp đôi mắt to, nhìn bóng lưng của Bạch bán tiên, ngẩng đầu hỏi Quân Tích, nói: " Sư phụ không phải nói phải nhân từ hướng thiện sao, tại sao vẫn muốn băm súc vật đi nấu canh ăn?"
Quân Tích nhàn nhạt đáp: " Lời của người,đệ nghe là được, đừng tin là thật." nói xong, kéo lấy tay thằng nhỏ, rồi cũng chạy ra ngoài.
Ở trong sân, một mảnh yên tĩnh, gà trong lán đều co thành một cục chen chúc nhau nằm một góc, Vượng Tài trước cửa( con chó Bạch bán tiên xích đấy để phòng lang) giãy đứt dây thừng sớm chạy đâu mất dạng rồi.
Bạch bán tiên chống hai tay trên hông đứng ở giữa sân, chỉ thấy đối diện Bạch bán tiên có đứng một hán tử cường tráng mặt mày chất phác, đang xoa xoa đầu cười ngu ngốc, bố y (quần áo chất phải thô ráp) ngắn chắp vá khắp nơi, đến vải của miếng vá cũng bị giặt đến phai màu rồi. Đây chính là Nhị Bạch - Đồ đệ thiếu tâm nhãn nhất của Bạch bán tiên, Nhị Bạch trong 'nhất cùng nhị bạch'!*
*一穷二白- Một nghèo hai trắng: thành ngữ chỉ những người không xu dính túi, nghèo xơ nghèo xác lại không kiến thức.
Sau lưng Nhị Bạch có cõng một người, cánh tay vắt trên vai của Nhị Bạch bỗng rủ thõng xuống.
Nói chính xác thì, đấy đã không phải là người, mà là một cỗ xác chết. Làn da lộ bên ngoài kia đã hiện ra thi ban màu đen tím rồi, tướng chết rất dọa người, đầu lưỡi lè ra dài hẵn hai tấc(6,6cm) rũ xuống. Nhị Bạch vừa vò đầu là đầu cố xác chết đấy cũng xiêu vẹo theo, làm mặt lộ ra ngoài, đã xanh tím phình nở lên rồi....không biết có phải ảo giác hay không, Bạch bán tiên cảm thấy con mắt đã vẩn đục của cỗ xác chết kia đang nhìn chằm chằm hắn.
Sắc mặt Bạch bán tiên rất không tốt, nén lửa giận, hỏi: " Cỗ xác chết này là việc gì đây? Nhặt về chơi à?chỗ chúng ta với thôn nghĩa trang bên cạnh không giống nhau, muốn giữ thi(kiểu như nhà xác phải cất giữ thi thể người chết) là phải móc tiền ra!"
"A?" Nhị Bạch có chút lúng túng vói tay vào túi mò mò, y hình như___ không có tiền.
"A cái gì a, ta hỏi ngươi, xác chết ngươi đang cõng là chuyện gì? Có lai lịch ra sao?" hắn không muốn bị người khác nói hắn là con buôn xác chết được, Bạch bán tiên liếc nhìn cây gậy trong tay mình, đang nghĩ có nên đánh vỡ cái đầu ngốc của tên này không? Dù sao cái đầu đang khiêng trên vai của hắn kia cũng rất dư thừa đấy!
Nhị Bạch giọng điệu thành thật chất phác trả lời: " Sư phụ, con trên đường đi chợ về, thấy một người đang nằm trong bụi cỏ, y nói muốn về nhà, nên con đem về đây, ngẫm nghĩ chắc sư phụ sẽ có cách giúp."
Thanh thiên bạch nhật, lời nói dối này của Nhị Bạch lại một lời thỏa đáng! Bạch bán tiên không đằng hắng gì, lòng nghĩ, đến người chết cũng mở miệng nói chuyện, xem xem y còn muốn bịa ra cái gì nữa.
Quân Tích hít hít cái mũi, mặt anh tuấn lại thiếu chút tình người nói: " Nhị sư huynh e là bị che mắt rồi!"
Bạch bán tiên đỡ quầng thâm mắt dưới mắt trái, quầng thâm đều bị tên đần này làm cho giận đến lệch rồi, nói: " Người chết như đèn tắt*! Còn sống mọi người ai ai cũng không ra được bản lĩnh gì, chết rồi còn có thể làm ra cái gì chứ?" nói thế liền vẫy tay với Quân Ái ở sau lưng, nói: " Đến sương phòng lấy tấm chiếu cũ ra đây...."
*Câu nói người xưa hay nói, ý chỉ nhân sinh của đời người, đời người như ánh đèn, có người có thể soi sáng khắp nơi, có người chỉ soi sáng một vùng nhưng rồi khi đèn tắt đi coi như người đã chết, tất cả đều không nhìn thấy gì
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống đất, thì đã thấy Nhị Bạch đem 'người' kia trực tiếp vứt ra đất rồi!
Bạch bán tiên cảm thấy lá phổi bên phải đang ẩn ẩn đau, có thể là bị chọc tức đến nổ rồi, nhìn các cơ trên mặt Bạch bán tiên đang bắt đầu co rút, Quân Tích không tiếng động mà lùi ra mấy bước, cậu đã từng nhìn thấy qua, một màn sư phụ cậu một tay cầm dao thái rau rượt chém sư huynh bọn họ, né xa một chút, vạn nhất có chuyện xảy ra cậu có thể tránh dính một thân đầy máu.
Bạch bán tiên trừng Nhị Bạch,đó là một loại oán niệm hận không thể dùng ánh mắt giết người, lạnh giọng nói: " Cút qua một bên!"
Bạch bán tiên cúi người ngồi xổm bên cạnh cỗ xác chết, tháng chín trong núi thời tiết mát mẻ, Bạch bán tiên dùng gậy bới quần áo của 'người' kia ra, trên người đã hiện ra mấy thi ban rất nghiêm trọng, dùng gậy vạch đến trên bụng thi thể, thì xì ra một chất dịch thể đặc sệt, đã chết một đoạn thời gian rồi.
Quân Ái ngó qua đây, cậu nhìn chằm chằm cỗ xác chết một hồi, nói: "Sư phụ, người không cảm thấy thi thể này rất không bình thường sao? Thối rữa đến mức này thì mùi thối sớm đã hun chúng ta đến ói rồi, nhưng mà cỗ xác chết này lại có một mùi hương." Dừng một chút, thần thần bí bí tiếp tục nói: "Hơn nữa, cơ khớp với người sống mềm dẻo như nhau, chết nhưng không cứng."
Quân Tích nói: " Mùi hương trên thi thể chỉ là một loại hương chống thối rữa có tiếng mà thôi."
Quân Ái chớp chớp mắt, nhấp nháy nhấp nháy lông mi giống như cái quạt của mình, nói: "Huynh làm sao biết được?"
Quân Tích nhìn cái mặt tròn trịa thịt đầy đặn kia, nhịn không được súc động một nắm đem niết cậu đến khóc, nói: " Ta dùng qua rồi!"
"Oh! Thối rữa đến chảy ra nước sền sệt rồi, xem ra cái loại hương có tiếng chống thối rữa này không tốt lắm a!" Quân Ái đặc biệt thiếu đánh đi lột đồ của Quân Tích, nói: " Bụng của Tích ca ca có thể cũng thối đến chảy nước rồi đi."
"Bụng đệ mới chảy nước, chảy toàn là nước thối*." Quân Tích nhanh chóng tránh né, nói: "..... Né ra, né xa ta chút...... đừng đem móng dò qua sờ ta......."
*Nước thối- 坏水:nghĩa bóng là lòng dạ xảo quyệt, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.
Bạch bán tiên đánh giá cỗ xác chết, nói: " Trước tìm một nơi đem chôn đã, dùng chiếu rách quấn kín lại đi, đừng để người nhìn thấy,để cho người khác nhìn thấy chúng ta lén chôn xác, khó giải thích lắm."
Quân Tích nói: " Có cần nói một tiếng với trưởng thôn không?"
Bạch bán tiên theo thói quen cọ cọ râu, nói: "Gần đây không yên bình, Trần Gia Khang thôn bên cạnh kia, nghe nói nửa tháng nay đã chết gần chục tráng đinh(thanh niên khoẻ mạnh) rồi, làm lòng người hoang mang, nhiều một việc không bằng bớt một việc."
Quân Tích nói: " Là ôn dịch sao?" cậu đến bây giờ vẫn nhớ đến trận bệnh dịch kia, cũng là ký ức duy nhất trong quá khứ của cậu, cảnh tượng đó giống như ác mộng. Trong mấy ngày,bách tính của một tòa thành đều chết hết,một thành trì được binh sĩ phòng giữ cứ thế trở thành một nấm mồ đáng sợ.。
Bạch bán tiên lắc đầu: " Quản sự thôn không cho truyền ra ngoài những chuyện này, sợ người người hoảng sợ xảy ra tình trạng hỗn loạn, cho nên không rõ lắm."
Quân Ái từ sương phòng lấy chiếu rách ra, bắt đầu xử lý hiện trường, Bạch bán tiên căn dặn đừng dùng tay trực tiếp tiếp xúc với xác chết, Quân Tích khiết phích( bệnh sạch sẽ quá mức), bèn đệm tấm khăn trên tay rồi túm thi thể kéo đến trên chiếu, từ trong quần áo của thi thể bỗng rớt ra một bì thư nhũ vàng tinh xảo.
Đồ vật của người chết không thể lấy,đây là lời người lớn nói, Bạch bán tiên cũng hiểu lấy âm vật cũng rất xúi quẩy, đang tính đem bì thư nhét trở về, thì Nhị Bạch đã giơ tay ra nhặt lên bì thư rồi xẹt một tiếng xé ra một nửa, đưa qua cho Bạch bán tiên, giọng nói chất phác, khờ khạo nói: "Sư phụ, thư của người."
Bạch bán tiên cảm thấy, hiện tại cả hai lá phổi đều đang đau! Nhảy ra cầm gậy liền đánh đến Nhị Bạch, cũng không quản đầu hay đích gì cả cứ thế mà quất; nện,tức đến nổi nóng lớn tiếng quát: " Này thì cho ngươi tay tiện?" rồi xuất ra nắm đấm như gió táp mưa sa tiến hành ẩu đả với Nhị Bạch, vẻ mặt Nhị Bạch đầy hoảng sợ, một đại hán thân cao một mét chín, toàn thân đầy khối cơ bắp, ấy mà bị đánh đến ngây ngẩn, cả hai đùi đều run rẩy.
Bạch bán tiên đánh mệt rồi mới dừng lại, hổn hển thở,sắc mặt không tốt nói: "Cứ bức ta phải động thủ!" liếc Nhị Bạch bị đánh đến chảy máu mũi một cái, nói:"Thư gửi cho ta? Ngươi biết đọc chữ à? còn há mồm bịa chuyện nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra."
Đứng đầu thập đại khổ hình của Bạch bán tiên tự lập ra đó là....... Móc mắt!
Quân Tích ngó phong bì thư, lúc nhìn rõ thấy dòng chữ " Bạch Bích Thành thân khải*" kia, không khỏi kinh ngạc. Luôn cảm thấy chuyện hôm nay rất kỳ quái, cậu nghĩ việc này rất không tốt, theo bản năng muốn né tránh đi cỗ xác chết và bì thư quỷ dị này, bèn nói:
"Có gì đâu mà xem, đều bị dính nước thối cả rồi không buồn nôn hả? cùng xử lý một lượt với thi thể luôn đi."
*Ý bảo bức thư chỉ có một mình Bạch Bích Thành được mở xem, đồng thời yêu cầu người nhận không công khai nội dung bức thư.
Bạch bán tiên cười lạnh, nói: "Không được, cứ để hắn đọc! đọc sai một chữ, thì một tháng này không cho ăn cơm!"
Quân Ái kinh ngạc trừng đôi mắt to tròn nói: " Ôi trời,vừa mới đầu tháng, giờ đến cuối tháng cách hai mươi mấy ngày nữa cơ, nhị sư huynh, lần này huynh thảm rồi."
Sắc mặt Nhị Bạch tái mét, run rẩy như cái sàng, Bạch bán tiên lạnh giọng nói: "Đọc!"
"Không không, không có chữ thiên, thiên thư......." Đầu lưỡi Nhị Bạch bắt đầu khởi động hình thức cà lăm.
Bạch bán tiên liếc mắt nhìn bì thư, không khỏi sửng sốt, trên bì thư da không có một chữ! Chỉ thấy trên bì thư có viết mấy cổ văn phức tạp tối nghĩa, vừa hay Bạch bán tiên nhận ra, mấy chữ đó là 'Bạch Bích Thành thân khải', bì thư này....thật đúng là gửi cho hắn!
Chuyện này.....quá kỳ quái a......
Bạch bán tiên buồn bực, liền kêu Quân Tích mau đem thi thể ở trong sân xử lý, còn mình thì trở vào nhà, nghiêng ngã ngồi trên ghế,uống một ngụm trà, ngón trỏ thì gõ không ngừng xuống mặt bàn. Lúc ngẩng đầu lên xem xét, chỉ thấy Nhị Bạch đang nghệch đầu cắn ngón tay, hai mắt trắng dã,toét miệng ra lộ ra điệu cười cực kỳ quỷ dị, tiếng cười phát ra khanh khách, rất giống tiếng cười non nớt của trẻ nhỏ, một tráng hán râu ria đầy mặt thế mà cười giống như một đứa trẻ, y tại sao lại biến thành cái dạng này rồi?
Khóe mắt Bạch bán tiên co rút, không tiếng động dịch cái ghế qua một bên, nói: "Nhị Bạch......ngươi không sao chứ? "
Toàn thân Nhị Bạch co giật một cái, xong con mắt lại khôi phục lại trắng đen rõ ràng, mặt mày mờ mịt nói: "A? có chuyện gì hả?"
Hoa mắt sao? Bạch bán tiên nhìn nhìn đánh giá Nhị Bạch, không nhìn ra cái gì dị thường, đột nhiên Nhị Bạch lấy tay bóp lấy cổ của chính mình, nháy mắt trên mặt sung huyết thành đỏ tía bất thường, ngó thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Trong tình thế cấp bách, Bạch bán tiên xông lên trước muốn tách hai bàn tay to đang bóp trên cổ của Nhị Bạch ra, trên mu bàn tay nổi lên cả gân xanh, đây là đã lấy hết sức lực rồi, mà Bạch bán tiên cũng chỉ tách được nách của Nhị Bạch, luống cuống sốt ruột nên không thể xuất ra nhiều lực được. Bỗng Nhị Bạch cúi đầu, dùng con mắt trắng dã nhìn Bạch bán tiên, da đầu Bạch bán tiên tê dại, chỉ thấy bụng trúng một quyền, còn chưa cảm thấy đau đớn thì cổ áo bị kéo một cái, người đã bị xách lên rồi.
Bạch bán tiên chỉ nghe tiếng gió bổ vù một cái, trời đất quay cuồng, hắn đã từ cửa sổ bay ra ngoài, bị đánh bay rồi!
"A!" dưới thân truyền ra tiếng thét kinh hãi.
"........." vừa ngó, nguyên lai dưới người có một cái đệm thịt, hèn gì không bị ngã đau.
"Ngài còn tính ngồi trên người con tới chừng nào hả?" Quân Tích vẻ mặt oán giận, trong tay còn tóm một con gà, nói: "Con còn chưa trưởng thành đâu, ngài trước buông tha cho con đi?"
Bạch bán tiên cúi đầu nhìn, thật tình cờ làm sao lại ngồi ngay trên chỗ trọng yếu của Quân Tích, Bạch bán tiên ho khan hai tiếng, đang muốn đứng dậy, thì thấy Nhị Bạch dùng cả tay và chân bò từ trong nhà ra ngoài, con mắt thì không có tròng đen đang hé miệng cười quái dị. Nhìn động tác quỷ dị này của y, sống lưng Bạch bán tiên liền dâng lên một trận rùng mình, Quân Tích đẩy Bạch bán tiến ra, nhanh chóng xông qua đấy, dùng tay một đao chém lên sau cổ của Nhị Bạch, Nhị Bạch nấc một tiếng, rồi co giật mấy cái xong liền bất động.
Bạch bán tiên giơ tay ra thăm dò hơi thở của Nhị Bạch, còn thở, lúc Quân Tích hạ thủ kia đã dọa đến tim của hắn co thắt một cái, chỉ sợ ra tay tàn nhẫn đánh chết Nhị Bạch, đây là một mạng người đó.
"Tích ca ca....." Quân Ái ôm cái hũ sành ló đầu ra từ sau chuồng lừa, nói: " Nhanh vậy?"
Quân Tích sửng sốt, nói: " Cái gì mà nhanh?"
Quân Ái bĩu môi đi vào trong sân nói: " Thi thể nhanh như vậy đã xử lý xong rồi?" nói rồi gõ gõ cái hũ sành, cảm thán nói: " Bảo bối của chúng ta không có công dụng rồi."
"Ta vẫn chưa có chôn đâu!" Quân Tích vung vung con gà trống to trên tay, nói: " Mới có bắt được con gà để động thổ à." Xong bèn xoay người nhìn, trên sân trống không rỗng tuếch, xác chết....thế nhưng không thấy đâu nữa!
Bạch bán tiên nhất thời sợ hãi, lông tơ trên người thoáng cái dựng thẳng hết lên, căng thẳng mà nhìn chung quanh, thấp giọng nói: " Xác chết sống dậy rồi?*"
*Hiện tượng xác chết sống dậy gọi tắt là: quỷ nhập tràng ; cương thi.
Quân Tích lắc đầu, cậu cũng không biết, thì đã thấy Bạch tiên sinh hốt hoảng xông vào sương phòng rồi.
Quân Tích hít hít mũi, nói: " Ở gần đây thôi! Đuổi theo!"
Quân Ái nhìn về hướng cửa lớn ngoài viện, như gặp phải một việc gì rất thú vị, hai mắt phát sáng, liếm môi dưới một cái nói: " Đệ đi!"
Quân Tích: " Đừng có càn quấy."
Quân Ái cười cười lộ ra hàng răng trắng, mắt cong thành trăng khuyết, nói: " Mũi của Tích ca ca còn thính hơn cả chó cơ, đệ không lạc được đâu!" lời vừa dứt, người đã chạy ra ngoài cửa viện rồi.
Quân Tích mím mím môi, lời này là lời khen ngợi hả?
Lúc này, Bạch bán tiên vừa lúc từ trong phòng đi ra, trên tay đang nắm chặt dao mổ heo, nuốt một ngụm nước miếng, giống như đã hạ được quyết tâm lớn lắm, nói: "Quân Tích a, con và Quân Ái ở nhà trông chừng tên Nhị ngốc kia!"
Quân Tích nói: " Người muốn đi đâu?"
"Ta đi tìm xác chết kia, toàn thôn có mấy trăm hộ, vạn nhất thật là cương thi, vậy thì thảm rồi! phải sớm đem mầm mống tội ác bóp chết từ trong trứng nước!"Bạch bán tiên nói xong liền muốn xông ra ngoài.
Quân Tích đứng dậy ngăn Bạch bán tiên lại, nói: "Quân Ái đã đi tìm rồi." lại liếc con dao trong tay Bạch bán tiên, lại không nhanh không chậm bổ đao thêm một câu: "Còn cầm theo dao mổ heo cơ, đến lúc đó không biết người chém nó hay nó chém người đây, chuyện này không nói trước được đâu!"
Này cũng quá xem thường người rồi đấy! nhưng vừa nghĩ, việc này không đúng, Bạch bán tiên nhấc tay đánh cái bụp lên trán của Quân Tích một cái, hét lên:
" Ngươi kêu một mình đứa trẻ kia đi tìm? Ngươi có lương tâm không á?" nói rồi lại đánh thêm một cái lên trán của Quân Tích.
Có vẻ như quá quen khi bị Bạch bán tiên giáo huấn, nên Quân Tích vẫn rất bình tĩnh như con cá mặn, chai sạn cả rồi, nói:
" Nó........cũng có chút bản lĩnh."
*Sương phòng: là hai căn ở bên cạnh nhà chính như hình dưới
U là trời cứ tưởng truyện kinh dị cơ, làm xong chương 1 tui mới biết hoá ra nó là truyện hài mấy bạn ạ!!!!