Editor: Minh Nguyệt75
Tất cả thầy giết đều đồng loạt quay đầu, cả người Tiểu Nãi Bao đã bị cháy đen thui ở nhiều chỗ, hắn nhìn một người một rắn giữa không trung, mừng rõ kêu to lên, "Mẹ, cha —— "
"Xà Yêu báo thù ..." Mọi người kêu lên sợ hãi, chạy trối chết, Chu Dương Vương sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên chỉ huy, "Nhanh, không cần bắt giữ, giết bọn hắn, giết bọn hắn ..."
Hắn vừa dứt lời, tất cả thầy giết yêu đều lấy ra pháp khí lợi hại nhất, đồng loạt ném mạnh về phía không trung.
Liễu Thanh Thanh đứng trên lưng rắn, súng AK 47 trong tay phun ra ngọn lửa chói mắt, sau một loạt ‘phanh, phanh, phanh’ tiếng phá hủy đinh tai nhức óc, một nửa thầy giết yêu đã ngã trong vũng máu .
Tiêu Mặc lưu loát tránh thoát những pháp khí kia, thân thể xinh đẹp xoay tròn một cái cuốn chặt ba thầy giết yêu khác vào trong đuôi giơ cao lên, ba tên thầy giết yêu bị hắn vung lên sau đó ngã trên mặt đất, ngay tức khắc máu chảy đầm đìa .
Hai người liên hợp ra tay, ba mươi tên thầy giết yêu quả thực không có cơ hội ra tay, trong nháy mắt đã bị giết sạch sành sanh, quân đội trấn thủ phủ Chu Dương vương vào lúc này càng là không chịu nổi một kích, ở trước mặt Tiêu Mặc y như người giấy, bị đánh đến hoa rơi nước chảy .
Tiểu Nãi Bao ở một bên vỗ tay khen hay, "Cha thật là giỏi, mẹ thật là giỏi!"
Liễu Thanh Thanh khom lưng, ngay lúc Tiêu Mặc quét ngang một mảnh từ lưng rắn tiêu sái nhảy xuống, mặt không đổi sắc đi tới bên cạnh Tiểu Nãi Bao, một tay ôm lấy Tiểu Nãi Bao .
Sau khi phát hiện đằng sau có vài tên thị vệ muốn đánh lén, Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Nãi Bao không quay đầu lại, chỉ là súng lục "pằng, pằng, pằng’" bắn ra mấy phát đạn, bọn thị vệ kia lập tức ngã xuống đất, không kịp kêu lên một tiếng.
Tiểu Nãi Bao kinh ngạc há to mồm, sức chiếc đấu mạnh mẽ này của mẹ, sợ rằng có thể quét ngang một quốc gia ấy chứ ?
Một bên khác, Tiêu Mặc đã cuộn sập toàn bộ phủ Chu Dương vương, thân thể khổng lồ của hắn đi đến đâu phá hủy mọi thứ đến đấy, đuôi rắn quét qua, kiến trúc toàn bộ sụp đổ, khói bụi mịt mù, tất cả quân đội đều bị chon vùi trong đống đổ nát, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi .
Chu Dương Vương tránh ở một bên, nhìn Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Nãi Bao đầy cừu hận, còn có con mãng xà màu đen to lớn kia, trong ánh mắt hiện ra vài tia sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng làm xong tất cả, mọi chuyện còn thuận lợi hơn rất nhiều so với dự đoán, Tiêu Mặc có chút đắc ý, cái đầu kiêu ngạo cọ cọ vào chân của Liễu Thanh Thanh .
Liễu Thanh Thanh vỗ vỗ đầu Tiêu Mặc, mặt vẫn không thay đổi, "Đi thôi, rời đi nơi này!"
Tiêu Mặc gật đầu, Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Nãi Bao trèo lên lưng mãng xà, Tiêu Mặc gào thét một tiếng, tất cả những người bị thương nằm trên mặt đất, trong nháy mắt bị chấn động máu tươi phun ra, hắn ngước đầu cao ngạo, vọt lên bay đi .
Rời xa phủ Chu Dương Vương được ba ngày đi đường đến thành Cảnh Vân, Tiêu Mặc mang theo Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Nãi Bao hạ xuống mặt đất, xoay người biến đổingay lập tức biến thành một vị công tử tuấn mỹ.
Cả người hắn mặc một bộ áo choàng màu xanh đậm, tóc dài xõa tung được cốt lên thành búi tóc công tử, trong tay cầm một cây quạt làm bằng ngọc, ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn trông hết sức tiêu sái không gì sánh được.
Hắn nhìn Liễu Thanh Thanh có khí chất đẹp lạnh lùng đứng bên cạnh, lập tức áp sát mặt vào, "Thanh Thanh, nơi đây đã rời xa phủ Chu Dương Vương khoảng năm nghìn dặm, nàng yên tâm, sẽ không có người đuổi theo!"
"Xà Yêu quả nhiên chính là Xà Yêu, đi chỗ nào cũng đều lo lắng có người đuổi theo!" Liễu Thanh Thanh hừ lạnh, nắm Tiểu Nãi Bao chuẩn bị rời khỏi .