Editor: Minh Nguyệt75
"Vương gia, hài tử này mặc dù có chút yêu khí, thế nhưng tội không đáng chết, chắc là hắn chưa có phạm vào giới luật, không bằng Vương gia. . ." Trong đó người lớn tuổi hơn một chút thầy bắt yêu, tiến lên lẩm bẩm nói .
"Câm miệng, Bản vương nuôi các ngươi nhiều năm như vậy chính là cho các ngươi niệm kinh cùng Bản vương sao? Giết hắn nhanh lên, nếu không... Bản vương đuổi bọn ngươi ra khỏi Vương phủ!" Chu Dương Vương gầm lên, tức giận nhìn vài tên thầy bắt yêu này.
Thầy bắt yêu không còn cách nào khác đành gật đầu, ngay lập tức mở trận, dùng pháp khí bao vây Tiểu Nãi Bao lại .
Bên ngoài phủ Chu Dương Vương, hai tay trái, phải của Liễu Thanh Thanh đều cầm một thanh súng lục, trên vai vác theo sung tự động, dáng vẻ đằng đằng sát khí chạy nhanh đi đến.
Tiêu Mặc đi theo phía sau nàng, khẩn cầu nói, "Thanh Thanh, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn, người trong phủ Chu Dương vương không phải dễ trêu chọc . . ."
"Câm miệng!" Liễu Thanh Thanh lạnh lung nói, bước chân nhanh như gió, giữa lông mày hiện lên một tia khí lạnh..
Tên trứng thôi này, bán Tiểu Nãi Bao đi, sau đó còn làm phiền mình phải đích thân động thủ đi cứu Tiểu Nãi Bảo, nếu không phải hắn còn có chút tác dụng chứ không mình nhất định sẽ là người giết hắn đầu tiên.
"Thanh Thanh, thần khí của ngươi tuy là lợi hại, thế nhưng không thể đánh lại hàng ngàn hàng vạn quân đội, trong phủ Chu Dương Vương thế nhưng lại có không ít binh sĩ ở, ngay cả đương kim Hoàng Đế cũng không thể làm gì được hắn . . ." Tiêu Mặc lải nhải nói muốn khuyến Liễu Thanh Thanh quay trở về.
Liễu Thanh Thanh dơ tay lên để sung lục ở Tiêu hắc mi tâm (chỗ ở giữa hai đầu lông mày), lạnh lùng nói, "Còn nói thêm những lời dư thừa nào nữa ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!"
Tiêu Mặc không còn cách nào khác đành kéo cánh tay của nàng xuốn, gương mặt tuấn tú nhan nhó khổ, "Được rồi, được rồi, tất cả đều nghe theo ngươi, thực sự là, mỗi lần đều cầm cái này đi uy hiếp người khác . . ."
Nói xong, hắn đi lên phía trước nàng, dùng chân bắt đầu đá cửa lớn của phủ Chu Dương vương, ngay lúc này trong phủ Chu Dương vương đang rất hỗn loạn, tất nhiên sẽ không có người ra mở cửa .
Tiểu Nãi Bao phá hỏng pháp trận của thấy bắt yêu, bắt đầu điên cuồng chạy trốn, lúc này hắn đã khôi phục lại thân rắn, một con mãng xà lớn, bò khắp nơi gần như phá hủy hoàn toàn phủ Chu Dương Vương.
Tất cả hạ nhân đều thét lên, chật vật chạy trốn, Tiểu Nãi Bao đi tới chỗ nào đều làm cho chố ấy hỗn loạn lung tung. Đi theo phía sau là hơn ba mươi thầy bắt yêu, liều mạng cầm Pháp Khí, muốn bắt giữ Tiểu Nãi Bao.
Một lúc lâu sau Tiêu Mặc gọi mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, lập tức nhướng mày, nhìn tường vây nói, "Trèo tường vào đi, Thanh Thanh có cần ta cõng ngươi hay không . . ."
Lời nói của hắn còn chưa dứt, đã thấy Liễu Thanh Thanh chạy lấy đà cả người buông lỏng nhảy lên đầu tường, nàng nhìn cảnh hỗn loạn bên trong tường, mắt đẹp nhíu lại.
Thấy nàng đi vào trong phủ Chu Dương Vương, Tiêu Mậc cũng không cam chịu lùi lại phía sau, dễ dàng nhảy vào .
Nghe tiếng thét chói tai cách đó không xa, Liễu Thanh Thanh chạy về phía mọi người đang vây công Tiểu Nãi Bao. Phía sau lưng xuất hiện một con mãng xà màu đen, nhìn về phía nàng lắc lắc đầu, ngay lập tức nàng hiểu được, xoay người nhảy lên lưng xà.
Mãng xà bay lên trời, lượn lờ ở giữa không trung, bay về phía Tiểu Nãi Bao .
Mọi người chỉ cảm thấy bầu trời bỗng nhiên tối hẳng xuống, giữa không trung có vật thể to lớn nào đó che khuất toàn bộ mặt trời, đợi đến khi vật thế kia bay đến gần lúc này mọi người mới giật mình gào to, "Xà, là mãng xà . . ."