Trở lại Xích Diễm quốc mới một ngày, Huyên Trữ liền nhận một tin tức khiến nàng kinh ngạc.
“Tẩu tử, ngươi đang nói cái gì a? Vương huynh chuẩn bị yến hội tuyển phò mã cho ta?”
Nàng đã không biết nên như thế nào hình dung giờ phút chấn kinh này của mình rồi.
Vương huynh rõ ràng biết nàng đang đợi Phong cầu thân, sao đột nhiên nói tuyển phò mã cho nàng, lại còn tổ chức yến hội?!
Bối Bối bĩu môi nhún vai: “Đúng vậy, Vương huynh ngươi chính là nói như vậy, hơn nữa đã phát thiếp mời rồi, ta muốn ngăn cũng không kịp.”
Âm thầm thè lưỡi trong lòng, nàng vì lời nói dối của mình mà a di đà phật một cái.
Thật ra, lúc Cô Ngự Hàn làm như vậy nàng đã đứng một bên nhìn, chỉ là không có lên tiếng mà thôi.
Tướng công thân ái của nàng không có gì làm liền tìm việc làm muốn “chia uyên rẽ thúy”, nàng cũng chỉ có thể phu xướng phụ tùy đúng không.
Cho nên, chuyện này không liên quan đến nàng nha.
... Ai bảo trước đó Huyên Trữ bỏ rơi nàng trước cửa cung, bị báo ứng, ha ha.
Nghe Bối Bối nói, Huyên Trữ ngây ngốc, cuối cùng rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.
Nàng lo lắng nắm tay Bối Bối: “Tẩu tử, ngươi mau giúp ta đi ngăn cản Vương huynh được không? Ta đang đợi Phong đến, nếu để hắn mơ hồ biết được việc này, hắn sẽ hiểu lầm.”
Bối Bối có chút khó xử nói: “Nhưng mà, Vương huynh ngươi cũng phát thiếp hết rồi nha, bây giờ mới hủy yến hội, sẽ bị người ta nói Xích Diễm quốc chúng ta không giữ chữ tín, Huyên Trữ, ngươi miễn cưỡng một chút đi.”
“Ta...”
Huyên Trữ cho dù trăm ngàn cái không muốn, nhưng cũng biết đường đường Đại vương lời đã nói như nước đã hắt, không thể thu hồi.
Nàng chậm rãi buông tay Bối Bối, hậm hực đi trở về tẩm thất.
...
Mấy ngày sau.
Đây là một yến hội tề tụ quan to quý tộc, trong cung điện cao lớn tụ tập cả trăm hào môn quý công tử, còn có không ít danh môn thiên kim.
Hôm nay là ngày đầu tiên qua nhiều năm mà Xích Diễm quốc xướng lên việc tuyển phò mã, cũng là ngày Xích Diễm Vương tự thân chọn phò mã cho thân muội muội.
Quý công tử đương nhiên là tới dự tuyển phò mã, về phần thiên kim tiểu thư... thì là đến nhân cơ hội xem có thể may mắn được Xích Diễm Vương nhìn trúng làm phi tử hay không.
Đối với vị Vương giả trẻ tuổi thần bí này, dư luận xôn xao, nhưng là vô luận nói thế nào đi nữa, đều không dám nói nửa câu về tướng mạo anh tuấn bức nhân của Diễm Vương.
Nghe nói Xích Diễm Vương có một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, càng nghe nói hắn yêu thê tử như sinh mạng.
Tóm lại mặc kệ như thế nào, Xích Diễm Vương trẻ tuổi vẫn luôn là đối tượng cao nhất mà danh môn thục nữ của Xích Diễm quốc tranh nhau ái mộ.
Không cần phải nói về diện mạo của Xích Diễm Vương, chỉ nói vầng sáng phía sau lưng hắn cũng đã khiến người ta vái lạy không thôi, ai không muốn cùng hắn phàn thân đái cố[60]?
Trong cung điện kim bích huy hoàng, tiếng đàn vũ đạo ưu mỹ dưới hào quang chập chờn của dạ minh châu trong điện có vẻ càng thêm mê hoặc, làm say biết bao nam nữ.
Bỗng nhiên, dạ minh châu sáng ngời bị một tầng sa mỏng cấp che khuất, ánh sáng trong điện trở nên ảm đạm, gây một trân phóng túng ái muội cho quý công tử cùng các thục nữ trong điện.
Ngoài hoa viên u ám, hai thân ảnh kiều nhỏ đang lôi lôi kéo kéo, chính xác mà nói là một người ương ngạnh cứng rắn mà lôi kéo một vị khác muốn đi vào thính đường.
“Tẩu tử, ngươi vì sao nhất định phải đưa ta đến nơi nhiều người như vậy, ta không muốn vào, Vương huynh chỉ muốn tuyển phò mã cho ta, không nhất thiết phải để ta xuất hiện”
Huyên Trữ dằn lại bước chân không muốn đi, nàng cau hai hàng lông mày đen, rầu rĩ nhìn Bối Bối.
“Ai nha, từ ngày tuyển phò mã tới nay, cả ngày ngươi rầu rĩ trong tẩm cung sẽ sinh bệnh, ngươi phải đi lại nhiều hơn, mới có thể khỏe mạnh.”
Bối Bối nói bừa nói loạn, ngang ngược lại vòng tay vào khuỷu tay Huyên Trữ, chính là không cho Huyên đi về, đùa sao, hôm nay nàng có nhiệm vụ.
Nhất định phải để Huyên Trữ bị phần đông quý công tử vây công, sau đó chờ đợi kinh hỉ.
Ai bảo tướng công thân ái nghịch ngợm nhà nàng thích gây chuyện, aiz.
Huyên Trữ bất lực lại đẩy tay Bối Bối ra, lại phát hiện Bối Bối càng dính càng chặt, nàng vờ không vui quở trách: “Tẩu tử, nếu ngươi không buông tay ta sẽ tức giận! Ngươi là cố ý!”
Bối Bối vừa nghe, vậy cũng được sao, nàng lập tức giơ một tay lên thận trọng cầu hòa --
“Huyên Trữ, ngươi đừng hiểu lầm ta nha, ta chỉ là thấy ngươi buồn bã trong tẩm cung, sợ ngươi buồn đến bệnh, ngươi xem bên trong, những người đó cũng rất say đắm, chúng ta cũng vào, nói không chừng ngươi vào trong rồi sẽ quên hết phiền não, sẽ không cau mày mà sống nữa.”
“Ta không có phiền não gì cả.”
Huyên Trữ rầu rĩ phản bác, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn vào cảnh tượng náo nhiệt bên trong, đôi mắt trong suốt nhiễm lên một bóng mờ ảm đạm
Ngay tại lúc các nàng giằng co, đột nhiên một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt bao phủ Huyên Trữ.
Trong chớp mắt, đã không còn thấy bóng dáng của Huyên Trữ.
Huyên Trữ còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ôm chặt lấy.
Hơi thở nam tính quen thuộc xông vào mũi, nàng lập tức biết được người ôm nàng là ai.
Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày nhớ đêm mong kia, kinh hỉ nói: “Phong, thật là chàng! Chàng đã đến rồi!”
Nghe được tiếng kêu kinh hỉ của nàng, thân Hắc Khi Phong căng lại, vì giọng nói yêu kiều này của nàng mà tim như siết lại.
Hắn mím môi không đáp.
Huyên Trữ vẫn còn đắm chìm trong kinh hỉ của hắn, không có lưu ý đến vẻ mặt của hắn.
Nàng quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Chỉ có thể... mượn cái ôm của hắn để xác định Phong của nàng thật sự xuất hiện ở trước mặt mình.
Không phải ảo ảnh, không phải nằm mơ, lại càng không phải là ở trong tẩm cung xa xa nhìn về hướng nơi có hắn.
“Phong, ta rất nhớ chàng, chàng... khỏe không?”
Hắn thoáng buông nàng ra, cũng xoay nàng lại đối mặt với mình, nhắm mắt lại, thẳng đến khi tin được xúc cảm trong lồng ngực, mới dám lần nữa mở mắt nhìn người trước mặt.
Tham lam mà nhìn nàng, không buông tha cho nàng dù chỉ là một cái hô hấp.
Mới vài ngày, nhưng là... đã bao lâu, hắn cảm thấy ôm nàng như vậy hình như đã là chuyện của kiếp trước.
Hắn thật sự rất nhớ nàng, mấy ngày nay, hắn ăn không ngon ngủ không yên, suy nghĩ trong đầu đều là nàng.
Nhưng nàng lại...
Tức chết hắn rồi!