Bên này, mắt hạnh của Bối Bối trừng rất lớn nhìn một màn ở kia.
Nàng níu chặt lấy cánh tay Cô Ngự Hàn, cười hề hề như kẻ trộm.
“Hàn, chàng nhìn Hắc Khi Phong, chậc chậc, quả nhiên nay xưa bất đồng, chàng nhìn hắn kìa, trở nên lãng mạn hơn nha, cư nhiên ở trước mắt bao người mà nhiệt tình như vậy, ái chả! Thật đúng là thần tượng a!”
Bối Bối vừa khen vừa rung đùi đắc ý, có vẻ rất hưng trí bừng bừng.
Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn chuyển sâu, đáy mắt xẹt qua nhàn nhạt không tư vị, tiếp theo bạc môi gợi lên một tia cười xấu xa.
Tiểu Bối Bối của hắn chỉ có thể tán thưởng một mình hắn!
“Tiểu Bối Bối, thì ra nàng thích loại lãng mạn phóng khoáng này, không cần đố kỵ người khác, ta sẽ cho nàng cảm thấy càng thêm rung động!”
Két? Cái gì mà càng thêm rung động?!
Bối Bối có chút cẩn thận nhìn Cô Ngự Hàn, liên tục cười gượng.
“Hàn, chàng đừng đoán mò là ta muốn cái gì lãng mạn, ta chỉ là có cảm xúc cá nhân thôi, trừ cái đó ra thì không có ý khác, chàng cũng đừng hại ta thất thố chứ.”
“Thất thố? Sẽ không đâu, vi phu làm sao có thể để nương tử thất thố chứ, sẽ chỉ làm nương tử cảm giác được phi thường hạnh phúc, như thế mà thôi.”
Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm dịu dàng vuốt ve hai má nõn nà của nàng.
Tiếp theo, hắn ôm nàng lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối vào lòng, thương yêu hôn trán nàng.
“Ngoan, nàng nhắm mắt lại ngủ một chút, rất nhanh sẽ về đến nhà.”
Bối Bối tựa vào lồng ngực dày rộng của hắn, ngọt ngào mà gật đầu.
“Hàn, cái ôm của chàng thật thoải mái, ta muốn ngủ cả đời.”
“Không phải cả đời, là đời này, đời sau, đời sau sau nữa, vĩnh viễn...” Hắn vừa nỉ non bên tai nàng vừa quyến luyến hôn vành tai nàng.
“Ha ha ha... Nhột quá, đừng cắn người ta nha.”
Bối Bối trái trốn phải tránh, đôi mắt tràn đầy ý cười nồng đậm cùng hắn chơi trò chơi chàng đuổi ta trốn.
Chơi một hồi lâu, xe ngựa đột nhiên chuyển bánh.
Bọn họ nhìn thoáng qua đối phương, trong mắt đồng thời truyền ra một tin tức giống nhau--
Hắc Khi Phong rốt cục cũng thả người rồi.
...
Trải qua một đoạn đường bôn ba, bọn họ rốt cục về tới Xích Diễm quốc.
Xe ngựa dừng lại.
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng lay mỹ nhân trong lòng: “Tiểu Bối Bối, về nhà rồi, tỉnh lại.”
Bối Bối lầu bầu một tiếng, sau đó ở trong lòng hắn đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Cô Ngự Hàn sủng ái nhéo nhéo mũi nhỏ như ngọc của nàng, sau đó nhẹ nhàng bế nàng xuống xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, hắn để nàng đứng dựa vào hắn, sức nặng toàn thân nàng đều còn trên người hắn, bởi vì nàng còn chưa tỉnh.
“Tiểu Bối Bối, dậy đi, không phải muốn lãng mạn sao? Bây giờ sẽ cho nàng lãng mạn.”
Bối Bối mơ mơ màng màng mở mí mắt ra, đầu óc còn bị vây trong trạng thái mê mang.
“Cái gì lãng mạn a? Hàn, bế người ta vào đi, buồn ngủ quá.”
Nói xong, nàng ngáp một cái, tiếp tục dựa vào lòng hắn, ý tứ đã quá rõ ràng.
Nhưng Cô Ngự Hàn lại không có y theo ý nàng mà lập tức bế nàng, ngược lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
Bối Bối có chút bất mãn bĩu môi.
Còn chưa kịp nói cái gì, hắn đột nhiên cúi đầu hôn môi nàng.
Hừ?!
Xúc cảm ấm áp trên môi lập tức truyền đến đại não, Bối Bối mở mắt, con ngươi khôi phục thanh tỉnh.
“Ưm ưm, Hàn... Chàng làm... cái... Ưm...”
Cô Ngự Hàn nâng đầu của nàng, thừa dịp nàng nói chuyện đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào miệng anh đào, dây dưa cái lưỡi thơm tho của nàng.
“Ưm ưm...”
Bối Bối bị động để hắn hôn, dư quang trong mắt tựa hồ nhìn thấy Huyên Trữ đang hứng thú nhìn qua bên này, thị vệ canh cổng cũng trừng lớn mắt nhìn bọn họ.
Oa oa oa...
Trước đó hắn nói cái gì lãng mạn khiến nàng rung động sẽ không phải chính là như hiện tại trước mắt bao người hôn nàng đến choáng váng như vậy chứ?!
Hừ! Chỉ biết nam nhân này lại đang giận dỗi đây!
Hôn sâu, thẳng đến khi nàng sắp hít thở không thông, hắn rốt cục mới chịu buông nàng ra.
Nàng thở phì phò, chân đã nhũn đứng không nổi, chỉ có thể dựa vào hắn.
“Hàn, chàng... chàng tên vô lại này!” Nàng hữu khí vô lực mắng.
Cô Ngự Hàn nhếch môi cười ta, đôi mắt lóe sáng nhìn hai má ửng hồng của nàng, cánh môi sưng đỏ.
Ha ha... Nữ nhân của hắn!
“Nương tử thân ái, thích lãng mạn mà tướng công thân ái ta cho nàng không?” Hắn có chút ác liệt cười hỏi.
Bối Bối giận liếc hắn: “Không để ý tới chàng!”
“Ha ha ha... Nương tử, nàng không thể không để ý tới vi phu, bằng không, vi phu sẽ không bế nương tử vào nha.”
Hắn xấu xa uy hiếp nàng, thậm chí làm bộ lui ra phía sau, không cho nàng tiếp tục dựa vào hắn.
“A a, không cho đi, ta yêu chàng!” Bối Bối dưới tình thế cấp bách liền nói lời tâm tình với hắn, nàng cũng không muốn rơi vào thế chó ăn phân[59]mà thất thố.
Tuy rằng biết hắn sẽ không thật sự để nàng rơi vào thế chó ăn phân, nhưng tuyệt đối không là tư thế đẹp mắt là được rồi.
Nam nhân này, khi đã mất bình tĩnh, tuyệt đối không cho người khác tốt lành gì!
Nghe được tâm tình của nàng, Cô Ngự Hàn cười đến đắc ý cực kỳ.
Cánh tay kiện tráng lại lần nữa vững vàng phủ lên thắt lưng nàng, đỡ nàng thật vững chắc.
“Nương tử thân ái, ta biết nàng yêu ta.” Hắn được tiện nghi còn khoe mã.
Bối Bối đã vô lực để tranh cãi với hắn.
Nàng dứt khoát câu lên cổ hắn, lười biếng mà mệnh lệnh: “Tướng công, bế ta vào.”
Được rồi, dù sao mặt mũi cũng đã mất, còn quan tâm cái gì nữa chứ.
Hắn lập tức bế nàng lên, cúi mặt cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nương tử, chúng ta về nhà thôi.”
Câu trả lời của Bối Bối là đảo cặp mắt trắng dã, sau đó vùi mặt vào trong ngực hắn, tạm thời không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Huyên Trữ theo sau bọn họ, cười giễu: “Tẩu tử, xem ra Vương huynh so với Phong còn cao hơn một bậc nha, tẩu tử hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc lãng mạn chưa?!”
“Tiểu hài tử đừng ăn nói lung tung.” Giọng Bối Bối từ trong ngực Cô Ngự Hàn truyền ra.
“Hình như là tẩu tử ăn nói lung tung trước, cho nên mới chọc giận Vương huynh đại nhân, phải chịu trừng phạt a.” Huyên Trữ không sợ chết tiếp tục trêu chọc.
“Hừ!” Bối Bối hừ nhẹ, không biết là dành cho Huyên Trữ hay là cho Cô Ngự Hàn.