Hạt tuyết không ngừng tuôn rơi, gió lạnh theo khe hở cửa sổ luồn vào trong.
Ấm lô tỏa hương tràn ngập trong ngự thư phòng, đến cả bản tấu chương buồn tẻ này cũng tỏa ra mùi thơm ngát.
Ánh sáng dịu dàng từ ánh nến tạo ra một vẻ thật tĩnh mịch.
Bối Bối nhìn tấu chương trong tay, tâm trí không biết đang để tận nơi nào.
Mí mắt cụp xuống, không tự giác đầu nàng gục xuống án thư *
,
tấu chương trong tay cũng chậm chậm rơi xuống.
Mơ mơ màng màng cảm thấy dường như có chăn phủ lên bả vai của nàng thật ấm áp.
Chỉ một thoáng, cẩn thận đem nàng ủ ấm, ngăn cách không khí lạnh bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền rơi vào một lồng ngực dày rộng, bị ôm thật chặt.
Thật ấm áp......
Bên môi của nàng nở ra một nụ cười thỏa mãn, theo bản năng hướng về ngọn nguồn ấm áp, tìm kiếm một vị trí tốt nhất, khuôn mặt khẽ động.
Mùi hương khiến cho người ta cảm thấy yên tâm vương vấn bên mũi, nàng ngửi ngửi, lời nói vô nghĩa nhẹ nhàng thoát ra:
“Cô Ngự Hàn......”
Cô Ngự Hàn cúi đầu, bạc môi mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về hai má của nàng, thương yêu nhìn đôi mắt có chút mệt mỏi của nàng.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của nàng, tiếng nói trầm thấp:
“Ngoan, ta ở đây, ngủ cho ngon đi, ta sẽ vẫn ở bên nàng.”
Như là nghe được giọng của hắn, mi tâm của nàng dần dần buông ra, thả lỏng tựa vào trong lòng hắn, tiếp tục ngủ say.
Nhìn khuôn mặt của nàng không còn hồng hào như xưa, lại có chút tái nhợt, Cô Ngự Hàn cảm thấy ngực mình đau nhói.
Mấy ngày này, Tiểu Bối Bối của hắn thật sự rất lợi hại, cũng khiến cho hắn vô cùng đau lòng.
Hắn nén đi hơi nước nơi đáy mắt, âm thầm áp chế cổ họng vì cảm động mà nhịn không được tràn ra nghẹn ngào.
Ôm nàng thật chặt trong tay, cảm giác được thân mình mềm mại của nàng tiếp xúc với cơ thể chính mình, hắn mới có cảm giác an tâm.
Si ngốc nhìn nàng ngủ hồi lâu, ánh mắt hắn dần dần tập trung đến bên môi của nàng.
Trong đầu xẹt qua một chút máu tươi đỏ bừng, lòng hắn tức thì co rút đau đớn.
Mày kiếm nhíu lại, hắn ảo não nắm chặt một quyền, hít một hơi thật sâu, hắn mới làm cho thân thể chính mình không còn buộc chặt, để cho nàng dựa vào thoải mái.
Tuy rằng những ký ức khi bị thương hắn không nhớ rõ lắm, nhưng mà, hắn lại tinh tường nhớ rõ lúc ở giữa bát quái trận chữa thương, bởi vì hắn phản kháng mà làm cho nàng bị thương nôn ra máu.
Nhìn đến vết máu bên môi nàng khi đó, hắn liền bắt đầu dần dần tỉnh táo.
Hắn vẫn che chở Tiểu Bối Bối, thế nhưng nàng lại bị chính tay hắn làm bị thương, ngay lúc đó hắn đã muốn một quyền đánh vào chính mình.
Nhưng là, hắn cũng không làm như vậy, chỉ có thể phối hợp với nàng......
“Tiểu Bối Bối, tiểu gia hỏa này, muốn làm cho lòng ta đau đến chết có phải hay không.”
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, thật sự đau lòng a.
Như lông chim mềm mại, thực thoải mái, giống như một loại cảm giác khắc sâu tận đáy lòng, làm cho nàng không tự chủ được nâng mặt lên tiếp cận đôi môi mềm mại kia.
Nhìn thấy phản ứng tự nhiên của nàng, Cô Ngự Hàn cúi đầu cười khẽ, vuốt ve môi nàng:
“Tiểu Bối Bối, thích nụ hôn của ta phải không.”
Bối Bối càng thêm dán sát vào môi hắn, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phảng phất bên má nàng, nóng nóng.
Nàng cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, theo bản năng vươn chiếc lưỡi đinh hương muốn liếm liếm môi mình, lại thành ra liếm đến môi hắn.
Liếm hôn ẩm ướt trên môi, làm cho ngực hắn chấn động một chút.
Hắn cố gắng áp chế khát vọng trong lòng, bức chính mình rời khỏi môi của nàng.
Nhưng mà, nàng cảm giác được hắn rời đi, nàng cũng không muốn:
“Không...... Chớ đi, Cô Ngự Hàn, đừng rời khỏi ta.”
Giọng nói yếu ớt nỉ non tràn ra, chạm mạnh vào trái tim hắn.
Nhìn thấy nàng khi ngủ cũng cảm thấy bất an, hắn cơ hồ cảm thấy lòng mình đau đớn tột cùng.
Nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, hắn nhẹ nhàng trấn an:
“Tiểu Bối Bối, đừng hoảng hốt, ta sẽ không rời, vĩnh viễn cũng không rời xa nàng.”
Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng làm lòng của nàng cảm thấy yên ổn, môi của nàng cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào, sau đó theo bản năng hôn môi hắn.
Ánh mắt Cô Ngự Hàn lóe lên ý cười, rất nhanh liền hưởng thụ đôi môi anh đào của nàng, hôn thật sâu.
Trải qua nhiều khó khăn như vậy, giờ phút này, hắn thật sự chỉ muốn hôn nàng thật sâu, chỉ khi cảm giác được mùi hương thơm ngát của nàng, hắn mới cảm thấy chính mình đang ôm nàng thật sự.
“Ưhm......”
Nụ hôn nồng cháy làm cho Bối Bối không thể không để cho chính mình rên rỉ.
Cảm giác gắn bó dây dưa chân thật làm cho nàng chậm rãi tự trong mộng thức tỉnh, mắt nàng mở to, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, mắt phượng mị hoặc nhìn nàng.
“A......”
Bối Bối kinh hô một tiếng thoái lui, bởi vì động tác quá nhanh làm cho hắn nhất thời không theo kịp thiếu chút nữa bị cắn vào đầu lưỡi.
Cô Ngự Hàn nhíu mày, bạc môi trơn bóng cố nén cười:
“Tiểu Bối Bối, không phải nàng muốn lưu lại dấu vết của nàng trên miệng ta chứ?”
Ngữ điệu không đứng đắn quen thuộc, Bối Bối ngẩn ngơ nhìn hắn, đến cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ hắn là ảo ảnh.
Cuối cùng, tay nàng xoa xoa hai má hắn, chạm vào da thịt ấm áp của hắn, đôi mắt của nàng từ từ ngập nước.
Đây là sự thật, cho nên, hắn thật sự đã tỉnh!
Trong đầu nhanh chóng lãnh hội chuyện này thật, nàng nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng.
Mím môi một chút, nàng đảo đảo con ngươi sắc mặt biến đổi không ngừng, nhìn hắn.
Sau đó, ngón tay vừa thu lại, hung hăng nắm hai má của hắn.
Vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn phản ứng của nàng Cô Ngự Hàn phản ứng không kịp, hai má bị kéo thật đau.
Ý cười trong mắt hắn tức khắc biến mất, ngay sau đó liền kêu lên:
“Aiz aiz, Tiểu Bối Bối, đừng dùng sức như vậy a, đau quá a...... Aiz aiz, nương tử thân yêu, hạ thủ lưu tình a, vi phu biết sai rồi.”
Bối Bối tuyệt không buông tay, nàng thở hổn hển bĩu môi:
“Hừ hừ, rốt cục chàng cũng biết đau sao, ta còn nghĩ rằng chàng cái gì cũng không cảm giác được cơ đấy, biết sai rồi? Tốt, chàng nói, chàng có biết mình đã làm gì sai rồi không? Nói rõ ràng cho ta nghe!”
Cho dù khóe miệng bị kéo đến lệch đi, hắn vẫn ôn tồn cười làm lành:
“Vi phu không nên làm cho nương tử mệt nhọc, càng thêm không nên làm nương tử bị thương.”
Bối Bối mắt hạnh lại trừng đi qua:
“Không đúng, nói sai, nói không khiến ta vừa lòng, ta sẽ không tha cho chàng.”
“Được, được, được, vi phu tiếp tục nói, nói đến khi nương tử vừa lòng mới thôi.”
Cô Ngự Hàn làm điệu bộ sợ vợ đùa giỡn nàng, làm cho Bối Bối muốn cười, nhưng là vẫn tiếp tục nghiêm mặt, che dấu ý cười.
Hừ! Làm cho nàng lo lắng như vậy, nàng đã nói qua, chỉ cần hắn tỉnh lại, nàng tuyệt không tha cho hắn!
___
Án thư *
: bàn phê duyệt tấu chương