Mặt trời mọc mặt trời lặn, hoàng hôn lại đến, bông tuyết bay bay đầy trời.
Bối Bối chỉ cảm thấy mình đã ngủ hơn một thế kỉ, ngủ đến cả người đều như nhũn ra.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng từ từ mở mắt.
Cung nữ canh giữ ở bên giường nhìn thấy nàng mở mắt, cúi đầu vội hỏi:
“Bối Bối tiểu thư, cuối cùng người đã tỉnh.”
Cung nữ đứng bên cạnh gọi vọng ra bên ngoài:
“Nhanh đi thông báo cho trưởng lão biết, Bối Bối tiểu thư tỉnh lại.”
Trừng mắt nhìn, đôi mắt của Bối Bối từ từ trở nên tỉnh táo.
Tình cảnh trước khi hôn mê rất nhanh đánh úp vào trong đầu, nàng bối rối ngồi xuống, nắm lấy tay cung nữ:
“Cô Ngự Hàn đâu?”
“Vương ở bên cạnh Bối Bối tiểu thư a.”
Giọng cung nữ nhắc nhở rất nhỏ.
Bối Bối quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn ngủ say, hô hấp đều đều, bạc môi hơi hơi giương lên, giống như dáng vẻ thực thỏa mãn.
Tay của nàng run rẩy nhẹ nhàng vỗ lên hai má của hắn, tiếng nói có chút nghẹn ngào:
“Cô Ngự Hàn, cuối cùng chàng đã khỏe, ta...... Ta thật là vui mừng.”
Lòng, đang rất kích động, run rẩy hưng phấn.
Bàn tay mềm của nàng vuốt nhẹ qua mày, mũi, khóe môi của hắn, ánh mắt dịu dàng chân thành không muốn xa rời.
Cho cung nữ lui, nàng chống nửa người ngồi dậy, nháy nháy mắt, sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Có giống như truyền thuyết nói, vương tử hôn công chúa làm nàng tỉnh dậy, ta hôn chàng như vậy, chàng sẽ mở mắt không.”
Sự thật chứng minh, truyền thuyết là giả!
Nàng bĩu môi, cắn cắn môi của hắn:
“Không cho ta mặt mũi gì hết.”
“Bối Bối tiểu thư, trưởng lão cầu kiến.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của cung nữ.
“Đã biết.”
Bối Bối hạ giọng đáp lại.
Từ trên giường bước xuống, hắn vẫn ngủ sâu như cũ, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy an bình, như mảnh ngọc không tì vết, tựa như một “
người đẹp ngủ trong rừng
” tuyệt đẹp.
Nhìn hắn ngủ trầm tĩnh như vậy, lòng của Bối Bối có chút hoảng sợ.
Trước kia, chỉ cần nàng vừa rời khỏi sự ôm ấp của hắn, hắn sẽ lập tức tỉnh lại.
Chẳng lẽ hắn còn có chuyện gì?
Nghĩ đến điều này, nàng hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vội ra khỏi phòng ngủ gặp trưởng lão.
Nghe được tiếng bước chân, trưởng lão xoay người quay đầu, cười tủm tỉm cúi đầu hành lễ:
“Tham kiến Bối Bối tiểu thư.”
“Trưởng lão, ngươi mau cùng ta đi xem Cô Ngự Hàn, đến bây giờ hắn còn chưa tỉnh.”
Bối Bối sốt ruột giữ chặt ống tay áo của trưởng lão đi hướng vào trong phòng ngủ.
Trưởng lão cười ha ha trấn an nói:
“Bối Bối tiểu thư không cần lo lắng, hiện tại Vương chính là đang tự mình điều hòa, năng lượng lớn mạnh của hắc linh châu lập tức tiến vào trong cơ thể Vương, Vương cần thời gian đến dung hợp”
“Nói như vậy hắn không có việc gì?”
Nhịp tim của Bối Bối vẫn như trước không thể trở về vị trí cũ.
“Bối Bối tiểu thư xin yên tâm, lão phu dùng đầu mình đảm bảo Vương đã không có việc gì!”
Đưa tay vỗ vỗ ngực, làm cho nhịp tim của mình bình phục, Bối Bối mới làm cho sắc mặt buộc chặt thả lòng xuống.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, Cô Ngự Hàn tên kia hại ta gánh chịu không ít đau lòng lo lắng, chờ hắn tỉnh lại xem ta hồi báo hắn như thế nào.”
Tuy rằng miệng giận dữ, nhưng mà khoảng giữa chân mày của nàng vui sướng lại hiện lên rõ ràng như thế.
Trưởng lão nhịn không được vừa cười ha ha lên:
“Bối Bối tiểu thư bây giờ có thể thả lỏng lòng chờ Vương tự mình tỉnh lại.”
Ngay sau đó, trưởng lão lại tiếp tục nói:
“Lão phu đã mời ngự y xem qua cho Bối Bối tiểu thư, đứa nhỏ tất cả đều mạnh khỏe, xin Bối Bối tiểu thư cũng không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Bối Bối mới phát hiện tay của mình bất tri bất giác đã đặt lên bụng mình.
Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười tươi sáng:
“Trưởng lão, ta chưa có nói với ngươi rằng kỳ thật ngươi là một lão nhân gia rất hiền lành.”
“A?”
Trưởng lão được Bối Bối thẳng thắn khen ngợi như vậy sợ run một chút, mặt che kín nếp nhăn thế nhưng âm thầm nóng lên.
A...... Sống lâu như vậy, còn chưa có có vãn bối nào nói với hắn giống như vậy.
Cảm giác được người ta khen ngợi......thì ra cũng không tệ.
“Lão phu tạ ơn Bối Bối tiểu thư đã khen ngợi.”
Bối Bối cười hì hì cong đôi mắt lên:
“Phải phải.”
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới cái gì.
“A...... Đúng rồi, lúc ta ngủ, tấu chương làm sao bây giờ? Xong rồi xong rồi, nhất định đã tích lại rất nhiều tấu chương đi?”
Bối Bối mặt nhăn nhăn mày ai oán.
“Ha ha a...... Bối Bối tiểu thư hiện tại nếu không muốn phê duyệt cũng là có thể, lão phu đều chỉnh lại rồi, Bối Bối tiểu thư không cần phải gấp gáp.”
Đều chỉnh lại rồi?
Khóe mắt của Bối Bối nheo lại, nhìn dáng vẻ mệt nhọc của trưởng lão, trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn.
“Được...... Được rồi, ta đi phê duyệt.”
Cuối cùng, nàng thỏa hiệp.
Nghĩ lại cũng biết, nếu không phải tấu chương khẩn cấp, trưởng lão cũng sẽ không vội vã như vậy ngay tại lúc nàng tỉnh lại liền thúc giục nàng đi.
Đi trên hành lang cung, Bối Bối cảm giác được dáng vẻ của trưởng lão dường như có chút ủ dột.
Nàng dừng bước, nghi hoặc hỏi:
“Trưởng lão, Cô Ngự Hàn cũng đã khỏe, ngươi dường như còn đang lo lắng?”
Trưởng lão do dự một chút, sau đó nói:
“Bối Bối tiểu thư, vừa rồi lão phu nhìn thấy trên một tấu chương nói...... Hắc Phong quốc có khuynh hướng xâm lược lần nữa...... Vương không biết cụ thể khi nào mới có thể tỉnh, lão phu lo lắng......”
Nghe vậy, lòng của Bối Bối căng thẳng.
Quả nhiên là chuyện lớn, chuyện rất lớn!
“Đi thôi, ta đi xem trên tấu chương nói như thế nào.”
Bước chân của Bối Bối nhanh hơn, đi hướng tới ngự thư phòng.
......
Xem xong tấu chương trong tay, Bối Bối khép lại, mi tâm hơi nhíu lại.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết khi nào màn đêm đã buông xuống, nàng quay đầu nói:
“Trưởng lão, ngươi trước hết lui xuống đi, mấy ngày này ngươi đã vất vả rồi.”
“Thuộc hạ không mệt, nhưng thật ra Bối Bối tiểu thư cũng vất vả.”
Trưởng lão từ ái nhìn dáng nhỏ xinh của nàng, ngồi trên ngai vàng rộng lớn, có vẻ càng thêm bé nhỏ.
Trong đáy lòng của hắn rất quý mến cô gái nhân loại làm cho người ta giật mình này.
Từ lúc ban đầu phản đối, đến tôn kính bây giờ, Bối Bối tiểu thư làm cho hắn thấy được nàng có một mặt rất phi phàm.
Khó trách Vương ngay từ đầu liền tuyển định Bối Bối tiểu thư làm Vương hậu, chưa bao giờ đồng ý chịu nhượng bộ.
“Bối Bối tiểu thư, thủ hạ đi phân phó ngự trù chuẩn bị một chút thức ăn cho Bối Bối tiểu thư, đói sẽ làm cho đứa nhỏ củng không tốt.”
Trưởng lão xin chỉ thị nói.
“Ngươi vừa nói như vậy, ta còn thật sự cảm thấy đói bụng, hiện tại thật sự là càng ngày càng háo ăn, cơm chiều mới ăn xong không bao lâu đâu.”
Bối Bối cười khẽ le lưỡi.
“Ha ha......”
Trưởng lão cúi đầu lui xuống.