Đứng trước ngã tư đường, nàng do dự, không biết nên đi hướng nào bây giờ? Lần trước đã rẽ trái, vậy lần này, rẽ phải đi.
Chọn được hướng đi, nàng không chút do dự thúc ngựa phóng như bay, lòng nàng, càng ngày càng cách xa cái nơi gọi là vương cung, càng ngày càng xa, xa đến lòng trống rỗng, nước mắt, từng hạt từng hạt lăn xuống.
Đưa tay, quẹt mạnh nước mắt trên mặt, nàng tự hận chính mình thật kém cỏi: “Ta khóc cái gì chứ, không thấy nữa thì không thấy nữa có sao, thiên hạ to lớn, ta đi tiêu dao!”
…
Trong vô thức, nàng cùng Tiểu Bạch đi tới một cái chợ, nhìn mọi người xung quanh, nàng phát hiện phong tục ở đây cùng chỗ phía trước không giống nhau, người nơi này, hình như tương đối hỗn tạp.
Đi thẳng một mạch, nàng nghe được ngôn ngữ của vài địa phương khác nhau, còn nội dung là gì, nàng căn bản không hiểu.
Đi một một đoạn, ngang qua một hàng bán bánh nướng nhỏ, mùi vị thơm nức, khiến nàng thiếu chút nữa thì chảy nước miếng, lão bá bán bánh thoạt nhìn là một người hòa ái dễ gần.
Nàng đi lướt qua, nhìn những chiếc bánh thơm ngào ngạt, có rất nhiều hình dạng không giống nhau.
Có thằng bé, có hoa, có lá cây, có tôm, có cá…
“Oa, lão bá, những … hình này đều là do ngươi làm sao?” Nàng không nhịn được cảm thán, thật là khéo tay a.
Lão bá cười híp mắt, rất tự hào về tay nghề của mình: “Đúng vậy, những thứ này đều do ta làm, tiểu ca, ngươi muốn bánh nướng hình gì nào?”
Nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của nàng dao động trên những chiếc bánh nướng, thật khó chọn lựa.
Phân vân một lúc lâu, vẫn không thể chọn được, nàng thẳng thắn quay đầu lại hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi bảo ta mua cái nào?” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, không để ý tới nàng, ngược lại mở to đôi mắt ngựa nhìn cái bánh bao lớn ở quán bên cạnh.
Không phải chứ? Tiểu Bạch lại muốn ăn bánh bao? “Tiểu Bạch, ngươi có cần biểu hiện như muốn ăn thịt người thế không, nói thế nào thì ta cũng là người trả tiền mà, muốn mua phải mua bánh nướng của ta trước.” Bối Bối bĩu môi nhìn Tiểu Bạch, sau đó quay đầu lại, rất nhanh chọn lấy một cái bánh nướng.
“Lão bá, ta muốn mấy cái này, phiền ngươi gói vào hộ ta.”
“Được rồi!” Lão bá động tác lanh lẹ nhanh chóng gói bánh đưa cho nàng.
Thanh toán tiền xong, Bối Bối cầm bánh nướng thơm ngào ngạt, vừa đi vừa ngửi: “Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta có thể đi mua bánh bao lớn của ngươi rồi.”
Tiểu Bạch cất bước nhẹ nhàng theo sát bên cạnh Bối Bối, không ngừng cọ cọ, chọc cho Bối Bối cười khanh khách.
…
Vừa cầm bánh bao vừa cầm bánh nướng, Bối Bối đút cho Tiểu Bạch một miếng bánh bao, lại cắn một ngụm bánh nướng.
Nhàn nhã dạo bước tiến về phía trước, nàng tìm được một chỗ tương đối yên tĩnh, ngồi dưới một gốc cây lớn đủ để chắn hết gió, nàng cười híp mắt nhìn ngựa yêu. “Tiểu Bạch, chẳng trách ngươi lại trắng như vậy, hóa ra ngươi thích nhất ăn bánh bao trắng tinh, ha ha, không ăn loại màu vàng, chỉ chọn màu trắng, lần đầu tiên ta thấy con ngựa quái lạ như vậy, ngựa chuyên ăn bánh bao!”
Đang ăn bánh bao ngon lành, Tiểu Bạch thuận tiện hướng Bối Bối khịt mũi như trả lời, dáng điệu như nói cứ có ăn thì muốn nó làm gì cũng được.
Sau khi ăn no nê, Bối Bối đưa tay chống cằm, ánh mắt có chút xa xăm, không nhịn được nhìn ngược về hướng đã đi qua, thật yếu đuối, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ không đứng đắn.
Bĩu bĩu môi, Bối Bối uể oải quay sang Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, ngươi bảo chúng ta nên đi đâu bây giờ, aii… Ta hình như bắt đầu nhớ Cô Ngự Hàn, có phải ta rất yếu đuối không?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh Bối Bối, dụi đầu vào người Bối Bối, chỉ về hướng vừa đi qua.
“Ngươi muốn ta trở về tìm hắn? Ta không muốn quay lại, cái vương cung kia, ta không bao giờ muốn quay lại nữa.” Bối Bối nheo mắt lại, trong ánh mắt có sự chống cự.
Tiểu Bạch ngừng lại động tác, sau đó đổi hướng, thúc nàng đi về phía trước.
“Tiểu Bạch, ngươi thật đúng là không có chủ kiến, mỗi lúc một ý.” Bối Bối trợn mắt, thật là một con ngựa gió chiều nào che chiều đấy.
Lúc này, Tiểu Bạch dừng lại động tác, đứng ở bên cạnh, đong đưa đuôi ngựa, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Bối Bối.
Thấy Tiểu Bạch rất thông minh lại xấu tính, Bối Bối không nhịn được bật cười, Tiểu Bạch như vậy, thật giống tính trẻ con của Cô Ngự Hàn!
Mỗi lần hắn không vui, sẽ ngồi một bên như vậy, phụng phịu không nói gì, bộ dáng luôn khiến nàng bật cười.
Aii… Tại sao lại tiếp tục nhớ đến tên nam nhân kia.
Trong lúc nàng thở vắn than dài, tầm mắt đột nhiên lướt qua vật gì lóe sáng, nàng híp mắt, theo hướng ánh sáng nhìn sang.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn đưa lưng về phía nàng, phía đối diện là một đại thẩm bán mứt quả, mà trong tay nam nhân, lại đang cầm một viên dạ minh châu rất lớn.
Sau đó, nàng nghe thấy âm thanh là lạ của nam nhân kia ngây thơ nói: “Đại thẩm, hạt minh châu của ta có để đổi được một xâu mứt quả không?”
Bối Bối ngây người một lúc, nghe cách nói chuyện, y hệt một đứa trẻ con, hơn nữa, nam nhân lại cầm một viên dạ minh châu đổi lấy một xâu mứt quả? Chẳng lẽ… nam nhân này bị thiểu năng?
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy hai mắt đại thẩm tỏa sáng nhìn viên dạ minh châu trong tay nam nhân, ánh mắt vô cùng giảo hoạt đảo qua đảo lại: “Hai viên mới được.”
“A, ta đưa cho ngươi một viên nữa, như vậy đủ chưa?” Nam nhân nói xong, lại móc từ trong túi ra một viên dạ minh châu.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Đại thẩm mặt mày hớn hở, đưa tay để nhận hai viên dạ minh châu.
Bối Bối trợn mắt, quả thực không thể nhịn được nữa!
“Chờ một chút!” Nàng hét lớn một tiếng chạy đến, nhanh chóng vươn tay lôi nam nhân kia lại, không cho đại thẩm gian trá cầm được dạ minh châu.
Nam nhân ngây người một chút, quay đầu lại, vô cùng hoang mang: “Vị… ca ca này, ngươi…”
“Im miệng, không được, gọi ta là tỷ tỷ, so với ngươi ta còn nhỏ hơn! Hơn nữa ngươi còn cao lớn như vậy, ta đứng chỉ tới bả vai của ngươi a, vậy mà lại gọi ca ca, thật sự là… Khiến ta già đi rồi!” Bối Bối tức giận trợn mắt nhìn nam nhân, nhưng mà, thiếu chút nữa con ngươi nàng rớt ra ngoài.
Ôi ôi ôi… Thật là một khuôn mặt búp bê xinh đẹp! Con mắt rưng rưng lệ sáng lấp lánh, vô cùng đơn thuần, trong veo tinh khiết, khuôn mặt trẻ con trắng nõn non nớt, nhìn qua nét mặt là biết đây là một hài tử không hiểu chuyện đời.