“Bối Bối tiểu thư, người đừng như vậy.” Anh Nhi thấy Bối Bối mỉm cười, đó là một nụ cười thờ ơ bất cần tất cả mọi thứ, không khỏi thấy lòng chua xót, nàng rất muốn nói: nàng tin tưởng Bối Bối tiểu thư.
Thế nhưng, gần như tất cả mọi người có mặt ở đó lúc ấy đều nói tận mắt chứng kiến Bối Bối tiểu thư đẩy Huyên Trữ công chúa xuống nước, hơn nữa vết thương ở chân Huyên Trữ công chúa phát tác ngay lúc đó, tiếng kêu thê thảm khiến cho những người ở đây đều cảm thấy thương cảm, nàng từ xa chạy đến cũng nghe được, âm thanh của nàng vừa kinh hãi lại rất chịu đựng.
“Anh Nhi, thực ra… Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, ta biết ngươi đang lo lắng cho muội muội thương yêu nhất của Đại Vương, nhưng cũng không nói gì ta, hoặc nói, không hề ‘bỏ đá xuống giếng’[1].” Bối Bối có chút tùy ý nói trắng ra, nói xong lại tự giễu.
“Bối Bối tiểu thư…” Anh Nhi gọi có chút luống cuống, đối với lời của Bối Bối tiểu thư, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng đương nhiên không thể nói gì Bối Bối tiểu thư, dù sao Bối Bối tiểu thư cũng là chủ nhân của nàng.
Nhưng mà, nàng thực tế quả là cảm thấy rất lo lắng cho công chúa, có lẽ với Bối Bối tiểu thư là chưa bao giờ không quan tâm, nhưng còn Huyên Trữ công chúa dù sao cũng là công chúa a, là người thân duy nhất của vương, hồ nước lạnh như vậy, nếu như khí lạnh thấm sâu vào chân, chân của công chúa rất có khả năng phải phế bỏ.
Trong lòng đầy mâu thuẫn, Anh Nhi chỉ có thể rơi vào im lặng.
“Cùng ta uống trà đi, ở đây lạnh lẽo lại vắng vẻ như vậy, muốn tìm một người bạn để uống trà cũng không dễ.” Bối Bối rót đầy một chén trà nóng đưa cho Anh Nhi.
Nhanh chóng nhận chén trà, Anh Nhi yên lặng uống hết. Nhưng khi, chén trà vừa thấm xuống bụng, Anh Nhi bỗng nhiên thấy có chút hoa đầu chóng mặt, tay nàng bắt đầu trở nên vô lực.
Gian phòng chao đảo, Anh Nhi lắc lắc đầu, có chút khiếp sợ nhìn chén trà: “Bối Bối tiểu thư, trà này…”
Bối Bối đứng lên, cầm lấy chén trà trong tay Anh Nhi, đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó thản nhiên nói: “Không sai, ta hạ mông hãn dược
(thuốc mê)
vào trong trà, ngươi ngủ một giấc là sẽ không có việc gì.”
“Tiểu thư…” Anh Nhi mở lớn miệng, nhưng cũng không còn sức để nói chuyện.
Mỉm cười, Bối Bối ngạo nghễ tuyên bố: “Anh Nhi, thay ta chuyển lời đến Đại Vương tôn quý của ngươi, ta Tô Bối Bối dám làm dám chịu, không làm không sợ, Huyên Trữ công chúa rơi xuống nước không phải lỗi của ta, hắn tin hay không thì tùy!”
Nói xong, nàng không chút do dự xoay người.
…
Mặc xong nam trang, nàng mở một cái hộp trong tẩm cung, lấy ra một khối lệnh bài. Nhìn lệnh bài, nàng đột nhiên muốn khóc, trong đầu, không khỏi hiện lên nụ cười xấu xa trên mặt Cô Ngự Hàn…
Một đoạn hồi ức…
Ngày nào đó, nàng đứng trước cửa sổ ngắm tuyết ngắm hoa mai, hắn đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng.
“Này, ngươi định hù chết ta à, vào sao không gõ cửa a.” Nàng hờn dỗi, đẩy ra bàn tay ấm áp của hắn đang không an phận di chuyển trên người nàng.
Khóe miệng cong lên, nàng tiếp tục chế nhạo nói: “Ta quên mất ngươi là Đại vương ngồi tít trên cao, cả vương cung trên dưới ngươi muốn đi nơi nào thì đi, cũng không ai dám ngăn cản.”
Hắn nhẹ nhàng bật cười, đưa tay lướt qua cái trâm cài tóc hình con rắn nhỏ trên búi tóc của nàng, sau đó không biết từ chỗ nào biến ra một tấm lệnh bài đặt vào tay nàng: “Tiểu Bối Bối của ta đang muốn có quyền lực sao? Đến đây, cái…này cho ngươi, cầm vật này, cả vương cung ngươi thích đi đâu thì đi, không ai dám ngăn cản ngươi.”
Nàng ngắm nhìn khối lệnh bài: “Lệnh bài có quyền lực lớn như vậy đem cho ta, ngươi không tiếc sao?”
“Người của ta đều cho ngươi hết.” Hắn pha trò cười, hung hăng ôm chặt thắt lưng mềm mại của nàng.
Nàng vừa giãy dụa vừa cười mắng: “Ngột chết ta mất, mau buông ra.”
“Không buông, không buông, chết cũng không buông.” Hắn cùng nàng náo loạn.
…
Hồi ức rất rõ ràng, trước kia nhớ lại, nàng luôn luôn cảm thấy đỏ mặt và ngọt ngào, hiện tại nhớ ra, chỉ cảm thấy… Lòng chua xót đau nhức nhối.
Lắc lắc đầu, nàng quăng kí ức ra khỏi tâm trí, đút lệnh bài vào túi, nhanh chóng đi ra khỏi tẩm cung.
Đi tới chuồng ngựa, người giữ ngựa nhìn trang phục của nàng có chút kinh ngạc, rất nhanh tiến lên hành lễ: “Bối Bối tiểu thư.”
“Giúp ta dắt con con ngựa trắng ra đây, ta muốn đi cưỡi ngựa.” Bối Bối chỉ vào con Tiểu Bạch quen thuộc của nàng nói.
“Vâng.”
Tiếp nhận dây cương từ tay người giữ ngựa, tâm trạng Bối Bối có chút khá hơn, nàng mỉm cười vuốt vuốt cổ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?”
Như thể nghe hiểu được lời của nàng, Tiểu Bạch ngẩng đầu hí một tiếng, sau đó cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay Bối Bối.
“Ha ha ha… Ngứa quá… Tiểu Bạch, ta muốn đi lên.” Bối Bối cười rút tay lại, vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rất nghe lời khụy chân trước xuống, Bối Bối nhẹ nhàng trèo lên lưng ngựa, nàng nghiêng người vuốt vuốt lên má Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, ngươi thực ngoan. Đi, chúng ta xuất cung du ngoạn.”
Nghe được ra cung du ngoạn, Tiểu Bạch hiển nhiên vô cùng hưng phấn, nó dương dương tự đắc, nhìn trời “Hí Hí Hí…” vang vài tiếng, rồi thu người phóng đi.
Rất nhanh, nàng ra tới cửa cung, thị vệ giữ cổng chặn nàng lại, có người nhận ra nàng, cung kính tỏ ra khó xử: “Bối Bối tiểu thư, người đây là muốn…”
Bối Bối lười trả lời, nàng đưa lệnh bài ra trước mặt bọn họ, thị vệ vừa nhìn thấy lệnh bài của nàng, đều đồng loạt hạ vũ khí hành lễ, động tác chỉnh tề, rất có huấn luyện.
“Mở cửa cung.” Một tên thủ vệ lớn tiếng hạ lệnh.
Chỉ một lát sau, cửa cung liền mở rộng ra, nàng hướng dọc theo hành lang cung điện nhìn thẳng ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài trời đất bao la rộng lớn, nhìn không thấy biên giới.
Hít sâu một hơi, nàng thúc vào bụng ngựa: “Tiểu Bạch, chúng ta đi.”
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã ra khỏi cung, cửa cung chậm rãi đóng lại, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng thủ vệ nói: “Cung tiễn Bối Bối tiểu thư.”
Nhìn lệnh bài trong tay một chút, không thể tin được là nó thật hữu dụng, có điều, đáng tiếc là sau này nàng sẽ không cần dùng đến nó nữa.
Quay đầu lại, nàng ngắm nhìn cung điện lưu ly xinh đẹp, to lớn đồ sộ nhìn lướt qua như đang hòa vào mây trời, nàng biết, kia không phải mây, mà là những bông tuyết đang không ngừng rơi nhẹ.
Kéo mũ áo choàng lên, nàng cột chắc dây lưng, sau đó không hề quay đầu lưu luyến, giục ngựa lao nhanh về phía chân trời.
Xa xa, nơi trời đất nối liền, những rặng núi tuyết đang ánh lên, có màu xám trắng uy nghiêm mà lạnh lẽo, ánh sáng óng ánh chiếu xạ trên không trung phát ra hào quang nhàn nhạt, bức xuống mặt của nàng, khí trời này, lạnh quá.
_______
[1] Bỏ đá xuống giếng:
giậu đổ bình leo, thêm dầu vào lửa.