Chạy à, đuổi theo…
Đột nhiên, Bối Bối thấy phía trước vải đỏ treo cao, ngập tràn không khí vui vẻ, tràng diện thấy cảnh tượng thật náo nhiệt hân hoan.
“Gì kia? Bên kia đang làm cái gì vậy?”
Bối Bối tò mò mải lầm bầm lầu bầu mà không lưu ý đến Anh Nhi đã chạy mất hút từ lúc nào. Đang ở thế khó xử không biết Anh Nhi trốn đi nơi nào thì nàng xô lên, va phải Anh Nhi. Hai người ngã cuộn tròn, lăn lăn trên mặt tuyết.
“Ai nha!” Hai người đồng thời hô lên.
“Ai? Anh Nhi? Ha ha, ta tìm được ngươi rồi!” Bối Bối cao hứng ồn ào.
Ai ngờ phản ứng của Anh Nhi không những không hoảng sợ mà còn trở nên rất khẩn trương, nàng bất chấp Bối Bối là “nam nhân” liền đưa tay bịt miệng Bối Bối: “Yên nào, phía trước là đại hội tuyển hậu của Vương, đông đảo đại thần đều có mặt. Bất luận kẻ nào nếu không được sự phê chuẩn đều không thể đến gần, lại càng không thể làm ồn ào, huyên náo quấy nhiễu. “
“ Đại hội tuyển hậu?” Bối Bối chộp lấy tay Anh Nhi, hai mắt phóng quang. Nàng phải len lén đi xem cổ nhân tuyển hậu có phải giống như các cuộc tranh giành khoe sắc trên TV không?
Sự tò mò khiến nàng hớn hở, nhanh chóng bước đi hướng về phía náo nhiệt, vừa đi vừa nhìn phải nhìn trái sợ bị người phát hiện mình đục nước béo cò.
Anh Nhi vừa thấy Bối Bối tới gần hội trường đại hội, liền bối rối đuổi theo: “Tô công tử, ngươi không thể qua đó.”
Bối Bối quay đầu lại, le lưỡi, càng chạy nhanh hơn tới nấp bên một cái núi giả hẻo lánh không người canh gác rồi từ khe hở ngắm diễn biến bên trong.
“Oa, rất nhiều mỹ nữ!” Thấy mỹ nữ như mây, ca múa mừng cảnh thái bình, Bối Bối không nhịn được thán phục kêu lên. Hai mắt nàng lưng tròng nhìn những…mỹ nhân này ngồi ngay ngắn trên vị trí, trăm nghìn tư thế khác nhau.
Mải tập trung xem đến quên cả xung quanh, nàng tùy ý lắc lắc tay khi thấy bả vai bị ai đó kéo lại: “Đừng cãi nhau nữa, xem các mỹ nữ nhảy múa thật tốt.”
“Tô công tử, ngươi không thể trốn ở nơi này. Nếu bị người khác phát hiện sẽ bị phạt nặng.” Anh Nhi sốt ruột khuyến cáo.
“Anh Nhi đừng cãi nhau, nếu ngươi tiếp tục gây ồn áo thì mới bị phát hiện đó a… Chúng ta im lặng ở bên cạnh xem là sẽ không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem đại hội này thế nào sao?” Bối Bối dùng ánh mắt giựt giây Anh Nhi.
Anh Nhi rồi cũng động tâm. Nàng từ chối một hồi lâu nhưng thật sự không thể kháng cự lòng hiếu kỳ. Dù vậy nàng vẫn không quên nhắc nhở như trước: “Tô công tử ngàn vạn lần không thể phát ra tiếng động, nếu không chúng ta hai người đều có tai ương nha.”
Bối Bối cười híp mắt, hướng về phía Anh Nhi đưa tay ngoéo tay: “Ta cam đoan sẽ rất an tĩnh, không cho bất cứ…gì biết chúng ta ở chỗ này.”
…
Hội trường bên trong, trưởng lão tuyên bố: “Tuyển hậu đại hội chính thức bắt đầu, màn thứ nhất là biểu diễn vũ đạo, cho mời Mã Giai Huệ Nhàn tiểu thư.”
Vừa dứt lời, một giai nhân xiêm áo màu tím bước ra, quạt hoa che nửa mặt, ánh mắt buông xuống, vài phần e lệ vài phần quyến rũ…
“Nhảy đẹp ngây người!” Bối Bối nhịn không được muốn hò reo khen ngợi, các màn trình diễn trên TV cũng thua quá xa. Nàng chưa từng xem qua ai trong lúc nâng đầu, nhấc chân nhấc tay cổ vận phong tình!
Nghe được lời than thở mang một ít kích động của Bối Bối, Anh Nhi sợ hãi vội vàng nhìn trái phải một chút, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Tô công tử, không thể gây tiếng động nha.”
“Ân ân…” Bối Bối lung tung gật đầu trả lời lấy lệ, tầm mắt chuyên chú vào kỹ thuật nhảy của mỹ nhân, đồng thời càng không ngừng lục soát xem ai có khả năng là cái lão Đại Vương kia, mặc dù sẽ an toàn nếu không phải tiếp xúc với cái…Đại Vương kia, nhưng nếu chỉ là một cái liếc mắt cũng tốt mà, đường đường là Đại Vương!