“Thình thịch… Ai nha!” Bối Bối không để ý đụng vào một vị cung nữ đi qua, hai người song song té trên mặt đất. Chậu nước nóng trong tay cung nữ xoay một cái hướng lên trời.
Bối Bối vội vàng đứng lên, đỡ cung nữ dậy, liên tục nói xin lỗi: “ Đắc tội, đắc tội với ngươi. Ta không phải cố ý xô phải ngươi.”
“Ngươi…” Anh Nhi trợn to ánh mắt nhìn nam hài trước mắt, ánh mắt thật sự phức tạp. Đây là nam hài Vương tân sủng*…
Ý thức được bản thân được một nam hài đỡ, Anh Nhi khuôn mặt hồng hồng vội vàng thối lui, cách Bối Bối xa vài bước, không biết phải hành lễ thế nào. Nam hài này xuất hiện quá đột ngột. Vương hình như rất sủng ái hắn, còn nhượng hắn ở Thiên điện, nơi tôn quý nhất a.
Khi Bối Bối nhìn rõ ràng mặt cung nữ, con mắt đen chuyển chuyển, cái… cung nữ này chả là người đã gặp nàng nhào vào Thương Tuyệt Lệ mà sợ đến chạy trốn – cái… cung nữ đang đỏ mặt thật sự là cô gái xinh đẹp ngây thơ nha.
Thấy cung nữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bản thân, nhất định là nhớ ra nàng theo Thương Tuyệt Lệ – “chuyện tốt”, nàng rất muốn biết bản thân giờ phút này sẽ bị thấy thế nào, là công hay thụ**?
“Ha hả… Ngươi tốt, ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi tên là gì?” Bối Bối dựa vào hình dáng một thân mặc nam trang, ra sức mỉm cười mê đắm và tiến lại gần cung nữ.
“Nô tỳ… Nô tỳ gọi Anh Nhi.” Anh Nhi có chút hơi sợ, vội lùi một bước. Tô công tử này cười đến thật… tà ác.
“Anh Nhi… Ân, tên rất hay, cô nương năm nay bao nhiêu tuổi a? Có…lập gia đình hay chưa?” Bối Bối lại đi trước tới gần Anh Nhi một bước, bộ dáng mười phần giống khách hái hoa.
“Anh Nhi năm nay vừa vặn 15 tuổi, còn chưa… chưa có gả cho ai.” Anh Nhi cả người căng thẳng đề phòng, ánh mắt Bối Bối nhìn khiến cả người nàng thấy khó chịu.
“A, như vậy là tốt rồi như vậy là tốt rồi, không bằng ngươi liền theo ta đi, ta cam đoan ngày nào cũng để cho ngươi lên tiếng quát nạt!” Bối Bối đưa tay nâng cằm Anh Nhi, cười đến híp cả mắt lại, trên quai hàm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, thoạt nhìn khả ái, nhưng ánh mắt lại không hề khả ái, rất gian tà!
Anh Nhi bị dọa đến sợ, nàng nói lắp bắp, suy nghĩ nên tìm cách thoát thân: “Tô công tử không cần trêu nô… nô tỳ. Ngài là người của Vương, làm thế nào… làm thế nào có thể muốn nô tỳ…”
Anh Nhi cảm giác bản thân sắp khóc đến nơi. Trời ơi, cái… Tô công tử này rốt cuộc là người nào a, tại sao lại theo Vương rồi đến đùa giỡn nàng?
“Anh Nhi ngoan, không ai nói cho ngươi là nam nữ kết hợp sao? Đến đây, để ta hôn một cái nào!” Bối Bối tặc tặc cười một tiếng, đưa miệng qua phía Anh Nhi.
Anh Nhi hoàn toàn bị dọa khiếp sợ, không còn suy nghĩ được quan hệ chủ tớ, nàng quay đầu cầm váy vội chạy biến: “Nô tỳ cáo lui.”
“Uy uy Anh Nhi, đừng chạy a, chúng ta còn chưa hôn nhẹ ni.” Bối Bối nhanh chân liền truy qua, khóe miệng cười đến liệt một bên, ánh mắt quay tròn lóe lên sự thích thú với trò đùa dai.
“Tô công tử, nô tỳ bộn bề công việc…” Anh Nhi quay đầu lại thấy Bối Bối tới gần, sợ muốn chết, mặc dù bị đuổi đến không kịp thở, nhưng không dám dừng lại cước bộ.
“Ta lại hôn ngươi…cũng giống đi công việc mà. Anh Nhi ngoan, mau dừng lại đây, chỉ thoáng cái là xong rồi.” Bối Bối thở phì phò, vẫn không không ngừng la hét dọa nạt, ha ha, xem Anh Nhi bộ dáng hoảng sợ – thật đúng là cảm giác cực kỳ thành công thỏa mãn. Trêu người cảm giác thích thú là như vậy đây.
“…” Anh Nhi – mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, không hề…tiếp tục cố gắng khuyên can Bối Bối nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài cung điện.
___
*Tân sủng: mới được cưng chiều.
**Công hay thụ: vì nếu là 2 nam nhân tất nhiên phải có một người vai trò là nữ hay cách khác gọi là thụ (tiếp nhận). Nếu bạn nào đọc đam mỹ thì gọi công là same, thụ là uke.