Chap này theo bình luận của đọc giả " Thanh Hoài" ạ
...*****...
Liễu Vân giữ lời hứa đúng hai ngày sau đã có một kế hoạch hoàn chỉnh lâu dài cho trận đánh này, chủ yếu nhắm vào lòng quân và phục kích, chi tiết quá trình sẽ do nàng sắp xếp chỉ huy thay Đại tướng quân trong vài tuần tới
Và cũng từ đây cuộc sống địa ngục của binh sĩ bắt đầu!
Đầu tiên là huấn luyện sức bền và tăng sức chiến đấu, dựa vào giờ tập tiêu chuẩn tập thêm hai canh giờ, khuân đá, chạy vòng núi, đấu kiếm... ban đầu ai cũng than mệt mỏi không làm nổi, nhưng mỗi lần than thở nàng sẽ tăng gấp đôi thời gian luyện tập làm quân lính khóc không ra nước mắt lại chẳng thể kháng nghị! Đại tướng quân giao lệnh bài chỉ huy quân đội cho nàng! họ có thể không nghe sao?
Giờ luyện tập bình thường chỉ có bốn canh giờ, sau một ngày luyện tập quá sức lại được " ưu ái" thêm hai canh giờ luyện tập sức bền!
Từ giờ sửu đã phải thức dậy điểm danh, mỗi binh sĩ đều mang trên lưng bao đá nặng 50 kg chạy một vòng từ chân núi lên đỉnh núi, dùng cuốc nhỏ bên hông đào một túi vải nàng cho người chuẩn bị trên đấy rồi lại chạy từ đỉnh núi về lại nơi đóng quân, hơn tám vạn quân được chia ra bốn nhóm tùy thời gian mà chia ra thực hiện
Nhóm một, hai chuyên cận chiến, nhóm ba, bốn chuyên cung tiễng
Nhóm một khuân đá chạy sáng sớm, trưa đứng tấn gánh nước, chiều đấu kiếm; nhóm hai sáng sớm gánh nước từ con suối cách đây một ngọn núi về nơi tập kết để nhóm khác đưng tấn, trưa lại khuân đá mang theo túi vải lên đỉnh núi chôn xuống, chiều lại đấu kiếm chéo với nhóm một
Nhóm ba buổi trưa tập bắn cung với trai trái treo túi đá nặng 10 kg, biển bắn được nhóm bốn cầm chạy qua chạy lại loạn xạ, buổi chiều lại cầm biển bắn và mang một lớp giáp sắt vừa dày vừa nặng chạy loạn xạ cho nhóm bốn bắn; nhóm bốn đổi ca với nhóm ba
Trương Thế mấy hôm này đã khỏi hẳn lại không chịu đi mà ở lì lại lảng vảng khắp nơi đóng quân, hắn cũng chẳng gây cản trở gì nên nàng cũng không có ý kiến, chỉ là để tâm nhiều hơn chút
" muốn học không?"
Nàng đứng phía sau một nam nhân đang đứng lấp ló trong bụi cây cất tiếng hỏi
" muốn!"
Nam nhân vô thức trả lời, ánh mắt chuyên chú nhìn phía trước, lát sau lại như nhận ra điều khác lạ giật mình quay lại nhìn nữ nhân đứng sau mình
" sao thế?"
Liễu Vân cười cười nhìn nam nhân bị bắt thóp trước mặt
" không... không có gì!"
Trương Thế lảng tránh ánh mắt nàng lắp bắp trả lời
" huynh cũng có thể như họ"
" không cần!"
Nàng vừa dứt câu Trương Thế liền lớn giọng từ chối
" vậy sao lại đứng đây xem trộm?"
" ta... ta không có!"
" ngay trước mắt còn chối?"
"..."
" ta dạy huynh... thế nào? có muốn học không?"
" quận chúa?"
" ta không cần biết vì sao huynh bị thương, vì sao huynh chán ghét quân lính triều đình, chỉ cần huynh có lòng vì kẻ yếu mà ra mặt giành công đạo liền có thể theo ta!"
" vì sao ta phải tin lời quận chúa nói?"
Ánh mắt Trương Thế có phần do dự nhưng vẫn cố chống cự
" không phải huynh tin ta từ lúc chúng ta gặp nhau sao?"
"..." quả thực là vậy!
" không nói tức là đồng ý?"
" ta... ta không biết võ..."
Đắn đo một lúc Trương Thế cũng nói ra điều mình suy nghĩ
" ai bảo chỉ biết võ mới bảo vệ được người khác?"
Liễu Vân tiếp tục thuyết phục
" còn cách khác sao?"
" tất nhiên... huynh có muốn thử không? người tài giỏi không phải bẩm sinh là giỏi... để có được thực lực như hiện tại mỗi người đều bỏ ra cái giá đắt đỏ để đánh đổi... huynh có muốn không?"
" mong được quận chúa chỉ giáo!"
" được! Tiểu Nhị!"
" vâng"
Nhị Dạ từ phía âu bước lên cúi đầu chờ nhận lệnh
" từ nay người này là thành viên mới của các huynh! dẫn huynh ấy đến chỗ tiểu Thất đi!"
" vâng"
" Trương Thế, từ nay tên của huynh là Bát Dạ! tuyệt đối không được thay đổi!"
" đa tạ quận chúa!"
Vậy là nữ nhân nào đó thành công thuyết phục một trung thần tài năng về phe của mình
Tập luyện được một tuần nàng lại nâng độ khó, đá khuân chạy quanh núi tăng độ nặng, chạy xách nước cũng phải vác theo một bao đá trên lưng, cung thủ cũng treo trên hai tay khối đá nặng gần 25 kg, mắt bịt chặt, chỉ có thể dựa vào trực giác để cảm nhận, đội cầm biển bắn được đứng tại chỗ không cần di chuyển loạn xạ như tuần trước... nhưng là ' đứng yên ' theo nghĩa đen! tức là nếu cung tên bắn vào người mình chỉ có thể nghiêng mình tránh chứ không được nhấc chân khỏi mặt đất!
Các vị tướng nhìn không hiểu cách nàng để quân lính luyện tập quá sức một cách không hợp lí như thế nhưng lại nhận được lời cảnh cáo của Đại tướng quân, còn nàng chỉ tặng hon một nụ cười đầy ẩn ý mà chẳng nói lời nào
A Nhị nhìn cách nàng ' huấn luyện ' binh sĩ âm thầm cảm thấy may mắn... họ theo vương gia bao năm cực hình loại nào cũng đã thử qua nhưng kiểu này thì có chết cũng chẳng dám thử một lần! cứ cách một tuần nàng lại tăng độ khó lên, chỉ trong một tháng ngắn ngủi phản xạ của quân lính cũng ngang ngửa với một ám vệ trung cấp!
A Nhị đang âm thầm cảm thán lại nhìn đến Tiểu Nhị bên cạnh vẫn điềm nhien quan sát lại có chút tò mò. Nếu không lầm thì tên Tiểu Nhị này cũng được xem là cánh tay đắc lực của vương phi, hắn đã được vương phi huấn luyện thế nào mà có thể điềm tĩnh như thế?
" này... ngươi không thấy mức độ luyện tập này là quá hà khắc sao?"
Vừa hỏi A Nhị vừa nhìn biểu cảm của Tiểu Nhị, nhưng chỉ nhận được một câu nói cảm thán
" nếu ngươi muốn biết ' hà khắc' thật sự thì hãy nói với ta! ta sẽ cho người một cơ hội nếm trải! chủ tử đối với họ chỉ là màn dạo đầu mà thôi!"
" ta vẫn muốn sống an nhàn thể này hơn... hahaha"
Nghe xong mà A Nhị tái mặt! vậy là dạo đầu thì vào huấn luyện thực sự chắc chắn không còn mạng trở ra!
" yên tâm! khi ngươi không chịu nổi chủ tử sẽ cho ngươi vài lọ thuốc trị thương!"
" còn có thể như vậy?..."
" Tiểu Nhị! ngươi là đang nói ta quá nhẹ tay?"
Giọng nói thanh lãnh vang lên, Nhị Dạ lập tức tái mặt đứng dậy hành lễ không dám hé răng nửa lời
Các chủ không thích người nhiều lời! lần này hắn chắc chắn toi ròi!
" chủ tử"
" vương phi"
A Nhị cũng giật mình nhanh chóng hành lễ
" gọi Tiểu Tứ đến đây đi!"
" vâng"
Nhị Dạ ủ rũ trả lời, lần này hắn chắc chắn sẽ bị hành lên bờ xuống ruộng!
"vào lều của ta, quyển dày nhất, một nghìn lần!"
" vâng!"
Vừa đi được vài bước liền nghe nàng thông báo hình thức phạt lần này Nhị Dạ không giấu nổi tiếng thở phào nhanh chân chạy đi thực hiện
A Nhị nhìn một màn trước mắt mà đần mặt, vương phi từ khi nào lại nghiêm khắc như thế
" để nàng chỉ huy quả thực không sai!"
" trong phòng không thoải mái?"
Nàng quay người nhìn Tần Sở, cũng không ngạc nhiên khi hắn lại ra ngoài này. Một tên thích tự ngược lại nằm trong lều tịnh dưỡng cả tháng không ra ngoài mới làm nàng kinh ngạc!
" ừm"
" vương gia" _ A Nhị
" vương phi" _ A Tam
A Tứ: "..."
" tình hình đã khả quan hơn... nhưng mà..."
A Nhị vừa báo cáo chưa dứt câu đã bị A Tam ngắt lời
" vương phi chưa từng làm việc mà không suy xét hậu quả!"
A Tam lúc trước là sùng bái nàng thì bây giờ chính là mù quáng tin tưởng!
" Nàng sẽ không làm quá!"
Tần Sở cũng chen vào bên vực nàng. Hắn biết rõ vì sao nàng làm vậy, cũng biết rõ kết quả của việc huấn luyện nghiêm khắc này!
" đa tạ... luyện tập cũng đủ rồi... phản công thôi!"
Nàng cong môi cười, giọng nói như ẩn nhẫn như chờ đến ngày hôm nay đã rất lâu
" được!"
Tần Sở nhìn nàng như thế cũng có chút mong chờ vào trận đánh này... trận đầu tiên hắn cùng nàng đánh