Em xin lỗi vì hôm nay mới ra chap mới, mấy ngày nay đặc biệt là hôm qua em bận từ sáng đến tối luôn!
mong mọi người thông cảm ❤️
...________...
" hahaha... tất cả đều tại ngươi"
" tại sao ngươi không chết đi?..."
" tất cả bọn họ sẽ xa lánh ngươi, lạnh nhạt ngươi!..."
" ngươi là nghiệt chủng!..."
" ngươi không thể giết ta! hahaha..."
" hahaha..."
" mọi sự đến hiện tại đều do ngươi gây ra!"
Đều do ngươi! tất cả là tại ngươi!...
Ý thức của Tần Sở dần mất đi, hắn chưa từng bị mất kiểm soát thế này! Nhưng lần lượt những cảnh tượng mà hắn lo sợ, căm hận lần lượt xuất hiện, dù là tâm trí sắc đá cũng sẽ dao động!
' Tần Sở...'
' Tần Sở... mau tỉnh lại...'
' mọi người vẫn đang chờ huynh...'
Có người gọi mình? ai đó? âm thanh này từ đâu phát ra?
' ta biết huynh vẫn nghe được ta nói gì...'
"..." Vân nhi! nàng đang ở đâu?
Hắn muốn nói gì đó nhưng miệng như bị vật gì đó cản lại, bao nhiêu lời muốn nói đều không thể phát ra được!
Như nhìn thấu được điều lo lắng của Tần Sở, nàng nhẹ giọng
" những gì huynh nhìn thấy và nghe thấy đều là ảo giác, chúng chỉ khiến huynh mất đi phòng bị mà trở nên điên loạn! huynh phải tỉnh táo mà phán xét mọi việc!"
" mọi việc đều biến hóa khôn lường, những gì ta tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là toàn bộ câu chuyện, tận tai nghe được cũng chẳng phải mọi lúc đều là lời thật lòng... đừng áp đặt suy nghĩ của bản thân cho người khác rồi tự vạch rõ ranh giới với tất cả!"
" có vượt qua được chấp niệm của mình hay không chỉ có thể là tự huynh lựa chọn"
"..."
Nửa canh giờ tiếp theo trôi qua, Tần Sở vẫn nằm chặt tay nàng trong vô thức nhưng lực đạo đã ít nhiều giảm đi
A Tứ mơ màng tỉnh dậy, vừa lấy lại tầm nhìn rõ ràng liền đen mặt, im lặng ôm vết thương bước ra khỏi doanh trướng!
" Vân nhi...."
Người trên giường bất ngờ lên tiếng, dù chỉ là lẩm bẩm rất nhỏ nhưng xung quanh khá yên tĩnh nàng liền nghe rõ mồn một, mày ngọc khẽ nhướng... từ khi nào hắn đổi xưng hô vậy?
Nàng chỉ có thể giúp hắn không bị ảo cảnh làm mất đi lí trí, còn có thể vượt qua được hay không là do chính bản thân hắn!
" ngươi chính là kẻ yếu đuối! ngoài việc đứng trơ ra nhìn từng người bên cạnh mình ngã xuống cũng chẳng thể làm được gì!"
Trong không gian tối đen bỗng xuất hiện một giọng nói đầy giễu cợt không thể quen thuộc hơn
" ngươi là ai?"
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thể tìm được sự chủ nhân giọng nói vừa lên tiếng
" ta là ai sao? ha~ ta chính là ngươi còn ngươi cũng chính là ta!"
Cùng với câu nói là một vệt sáng hiện ra trước mắt Tần Sở, nam nhân xuất hiện đối diện với hắn chẳng khác nào phân thân của chính mình! từ dung mạo, vóc dáng đến cả trang phục đều giống như đúc! nhưng đôi mắt đen kia không phải sâu thẳm, không phải mờ mịt mà tràn đầy ý chế giễu
" ngươi là ai?"
Tần Sở khó chịu hỏi lại lần nữa
" ngươi không thấy như thế này rất vui sao?"
Nam nhân đối diện nhếch mép cười
"..."
" muốn rời khỏi đây?"
Nam nhân đối diện dò hỏi
" ngay lập tức!"
Tần Sở nhanh chóng tiếp lời
" được... chỉ cần ngươi thắng ta liền có thể rời khỏi!"
Nam nhân vừa dứt câu trước mặt hai người liền xuất hiện hai thanh kiếm giống nhau, Tần Sở chỉ cần liếc mắt liền biết thanh kiếm này cũng y hệt kiếm của hắn, không suy nghĩ nhiều liền nhanh tay cầm chuôi kiếm rút khỏi vỏ lao tới
' kenggg'
Nam nhân kia dường như nhận ra chiêu thức của Tần Sở liền nhanh tay dùng lực tương tự, chiêu thức tương tự lao vào Tần Sở, miệng cũng chẳng quên châm dầu vào lửa
" yếu như thế bảo sao chỉ có thể bất lực nhìn từng người người xem trọng lần lượt rời xa ngươi... giống như... mẫu thân của ngươi"
" im miệng!"
Nhắc đến mẫu thân, Tần Sở lại một lần nữa mất bình tĩnh mà lao vào tên kia, dùng toàn bộ sức lực mà chém nhưng tuyệt nhiên không làm hắn bị thương dù là mất một sợi tóc!
Cả hai đánh đến người ngoài nhìn vào cũng không phân biệt được ai thật ai giả, mỗi lần nhìn thấy tên kia có sơ hở Tần Sở liền vung kiếm đến.
Nhưng điều bất ngờ là hắn bị kiếm xuyên qua cũng chẳng sao ngược lại người bị thương lại là bản thân mình!
Cả hai tạm thời tách nhau ra, Tần Sở ôm vết thương đang rỉ máu bên vai trái vẫn chưa hết kinh ngạc
' huynh phải tỉnh táo mà phán xét mọi việc!'
' mọi việc biến hóa khôn lường, đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác!'
' có vượt qua chấp niệm của mình hay không là do huynh lựa chọn'
Vân nhi... nàng đang nhắc nhở ta sao?
' ngươi chính là kẻ yếu đuối! ngoài việc đứng trơ ra nhìn từng người bên cạnh mình ngã xuống cũng chẳng thể làm được gì! '
' yếu như thế bảo sao chỉ có thể bất lực nhìn từng người người xem trọng lần lượt rời xa ngươi... giống như... mẫu thân của ngươi '
Khích tướng!
Tỉnh táo? suy nghĩ của mình? chấp niệm?...
' ta chính là ngươi còn ngươi cũng chính là ta!'
Tần Sở như hiểu ra gì đó nhìn nam nhân đối diện khẽ cười lạnh, lần này hắn không tin mình không thể thắng!
" ha~ Tần Sở... ngươi sẽ không bao giờ thắng được ta"
" thật?"
" ngươi không thể đả thương ta... chỉ có ta có thể khiến ngươi bị tổn hại... chấp nhận số phận đi! nếu ngươi tiếp tục thì cơ thể ngươi cũng không gượng nổi!"
Tần Sở không nói gì chỉ cầm chặt thanh kiếm đưa lên, tên kia cũng đưa kiếm lên với tốc độ tương tự... hắn đoán đúng rồi!
" ngươi... thua rồi!"
Hắn không hiểu Tần Sở nói gì, nhưng khi nhìn đến động tác trên tay đang cầm kiếm của mình liền tái mặt nói
" Tần Sở! ta và ngươi là một thể! ta có chết ngươi cũng không thể sống!"
" ta là ngươi... ngươi cũng là ta! không thể kết liễu ngươi thì tự kết liễu mình đi!"
" khônggg!"
Tần Sở vẫn giữ thanh kiếm bên động mạch ở cổ mình, vừa nói dứt câu liền trực tiếp hạ kiếm xuống, chỉ nghe tên đối diện hét lớn rồi mất ý thức ngã xuống
Liễu Vân một tay vẫn bị Tần Sở nắm chặt, từ lúc hắn gọi tên mình nàng luôn giữ tư thế bắt mạch cho hắn, nàng biết rõ muốn lấy lại quyền kiểm soát trí não và điều khiển cơ thể mình thì phải làm gì! đây cũng là lúc kinh mạch dễ bị tổn thương nhất!
Nếu Tần Sở vượt qua được nàng liền cứu chữa, nhưng... nếu hắn không thể vượt qua chấp niệm, bị nó điều khiển tâm trí thì dù có tỉnh lại cũng trở thành kẻ điên điên dại dại, không ý thức được hành động của mình! nàng chỉ có thể giúp hắn cầm cự tỉnh táo lâu một chút để hắn dặn dò mọi việc!
Nàng thông thạo nhiều loại độc không có nghĩa là độc nào cũng giải được! tên chế độc này thay vì dùng hạ sâm* lại đi dùng tuyết ô*!
*** tg: em xin nói lại chỗ này là em tự nghĩ ra ạ! tên loại thuốc và tác dụng đều là tự bịa! không hề có thật! chỉ có tên hoa dương tử và khái niệm tiềm thức là em tra gg thôi ạ!***
Hai loại này tuy được tính giống nhau nhưng tuyết ô làm người bị hạ độc một khi bị mất đi sự bình tĩnh liền bị xâm nhập, kích thích thần kinh làm cho thần trí bị hoản loạn không thể tự chủ trong suy nghĩ. Hạ sâm chỉ tác động vào não bộ gây chút nhiễu loạn sinh ra ảo giác làm tiềm thức bị kích thích mà tự vệ nên sinh ra sợ hãi trong một khoảng thời gian nhất định tùy lượng thuốc được sử dụng
Nhanh tay châm xuống ***** ** làm tốc độ lưu thông máu chậm lại. Một số kinh mạch của Tần Sở đã bị đứt, nếu không làm giảm tốc độ lưu thông của máu sẽ tích máu bầm gây cản trở cho việc hồi phục!
Mất một lúc để giữ mạng cho Tần Sở, không lâu sau hắn cũng tỉnh lại
" sao rồi?"
Nàng nhẹ giọng hỏi
Tần Sở chậm chạp mở mắt, bây giờ đã là giờ đã là giờ dậu ( 8 giờ tối), đèn dầu đã được đốt hắt lên ánh sáng mờ nhạt. Vì không bị quá chói mắt nên hắn cũng có thể nhìn rõ xung quanh
Giọng nói êm ái văng vẳng bên tai, Tần Sở nâng mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của giọng nói, môi hé mở lại chẳng nói được một lời, cổ họng khô khốc như bị cào rách!
" buông tay... ta lấy chút nước cho huynh!"
Nàng kiên nhẫn nhìn từng động tác chậm chạp của Tần Sở, giọng nàng cũng chậm rãi nhỏ nhẹ để hắn có thể nghe rõ, vừa tỉnh lại sau trận đấu tinh thần chẳng mấy ai có đủ ý thức để theo kịp tốc độ của người bình thường
Đang tìm bóng dáng của nàng lại nghe thế Tần Sở lại chậm chạp dời mắt nhìn xuống tay mình, bàn tay nhỏ bị hắn nắm chặt đến đỏ ửng, đầu ngón tay hơi tái... có lẽ là không thông máu đi
Chầm chậm giảm lực tay rồi buông hẳn, Liễu Vân cũng chậm rãi đứng dậy đi lấy chút trà cho hắn. Vì ngồi quá lâu nên chân có chút tê, nàng chỉ có thể chậm rãi đi. Giờ mà đi nhanh trăm phần trăm sẽ bị vồ ếch!
Nhìn nữ nhân đi lấy nước cho mình, tự tay đút từng ngụm cho mình, Tần Sở thật không có từ gì để diễn tả cảm xúc lúc này
( tg: các đọc giả đừng hiểu lầm! đút nước ở đây là dùng muỗng không phải dùng cách khác nha!)
Nàng đã cởi áo giáp, bên trong là hắc y còn vương mùi tanh của máu. Nàng chọn hắc y là vì nàng không muốn nhìn thấy vết máu của người khác trên y phục mình cũng như đối thủ thấy được nàng bị thương dù thực tế số người có thể chạm vào nàng gần hơn hai bước chân ngoài A Tứ vẫn chưa có người thứ hai!
Cổ họng khô khốc được nước làm ấm dễ chịu hơn, Tần Sở đưa ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Chỉ xa nàng chưa đầy nửa tháng hắn đã nhớ nàng sắp phát điên rồi!
***
tg: hố hố hố, con rể! ta đã thực hiện nguyện vọng của con rồi đó!
Tần Sở: / đen mặt/ nhạc mẫu để nàng gặp con trong tình trạng thế này!
tg: / lạnh mặt/ thế này là thế nào?
Tần Sở: / cúi đầu/ là nhi tử không suy nghĩ thấu đáo! nhạc mẫu đã nhọc lòng
Liễu Vân: người ở đây làm gì?
tg: ahuhu, con gái không cần bà già này nữa... / ôm tim/
Tần Sở: không có gì
Liễu Vân: hửm? / nheo mắt/
Tần Sở: / đô mồ hôi hột/ thực sự không có gì! nương tử quá đa nghi rồi!
Liễu Vân: ta trước giờ chưa từng nghi sai người!
tg: ahaha... con gái tới rồi ta cũng không làm phiền vợ chồng con tâm sự. Bye / chạy mất dép/
Liễu Vân: / liếc/
Tần Sở: thực sự... không có gì! / run giọng/
Liễu Vân: chia phòng hai tháng! / quay đi/
Tần Sở: ta nhờ nhạc mẫu gọi nàng đến đây! / nói với theo/
Liễu Vân: / đen mặt/ bốn tháng
Tần Sở: nương... / nũng nịu/
Liễu Vân: tám tháng
Tần Sở:... / uất ức_V-ing/***