Sau đó hai bên tạm thời gỡ bỏ khúc mắc mà cùng nhau đến núi Mộc Sơn, nàng nói khi xác định rõ sẽ đưa giải dược cho hắn, nếu hắn nói dối thì cứ sống trong cảnh tượng mỗi ngày đều bị tra tấn tinh thần đi!
.........
" Quận chúa! Đại tướng quân có chuyện rồi! đại phu không nhìn ra được bệnh trạng, A Tam nhờ thuộc hạ báo tin với người!"
Nàng dùng lệnh bài quận chúa Bạch Liên để vào quân doanh nên mọi người đều gọi là quận chúa, các vị tướng thì gọi vương phi hoặc đại tướng quân phu nhân!
" dẫn đường!"
Liễu Vân trầm giọng ra lệnh
" vâng"
" huynh theo ta"
"..."
A Tứ không nói gì chỉ im lặng theo sau
Vừa nghe thông báo nàng đến A Tam không kể hình tượng lập tức buông tay Tần Sở chạy ra gấp gáp nói
" không ổn rồi! vương gia bị co giật!"
Nàng nhíu nhẹ mày, co giật?
" xem trước đã!"
" ừm"
Nam nhân nằm trên giường thần sắc nhợt nhạt, mày nhíu chặt, tay chân vô thức căng cứng co rút từng hồi, tựa như đang chịu rất nhiều cơn đau xé da xẻ thịt cùng lúc
Liễu Vân nhanh chóng nắm bắt tình hình châm vài kim để tạm dừng tình trạng co giật rồi bắt mạch, nàng bất chợt hỏi
" huynh đã biết?"
A Nhị là người thân cận của Tần Sở nhưng cũng là huynh đệ kết nghĩa với A Tam, việc hệ trọng thế này không thể không nói cho A Tam biết! ( việc A Tam bị hạ độc, máu độc của A Tam có thể làm thuốc dẫn chữa trị cho Tần Sở!)
" cứu vương gia trước!"
A Tam không chần chừ đáp lời
" được!..."
Đây là mạng của A Tam, hắn phải tự lựa chọn, nàng không thể can thiệp
"ta sẽ không để xảy ra sơ suất!"
"..."
Nàng bắt mạch xong liền vạch mi mắt Tần Sở ra xem, tiếp theo là miệng, cuối cùng là những chỗ khuất trên người làm hai nam nhân trố mắt nhìn vị vương phi nào đó đang ' vô lễ ' với chủ tử của mình, bản thân lại chẳng thể can ngăn!
Xem xong lại cặm cụi viết gì đó đưa cho A Tam bảo
" nấu nước sôi lên, cứ cách một khắc kể từ khi nước sôi cho một loại vào, theo thứ tự từ trên xuống không được để lung tung! nhớ kỹ!"
" được... A Tứ? ngươi sao lại ở đây?"
A Tứ "..." tên này là ai?
A Tứ? vậy thế nào thái độ của hắn khi nhắc đến Tần Sở lại như bị ép buộc phải làm?
" A Tứ đi cùng ta!"
Tạm thời để thắc mắc của mình sang một bên, A Tam nhanh chóng rời khỏi lều đi sắc thuốc
A Tam vừa khuất bóng nàng liền ném cho A Tứ một lọ thuốc, giọng nhẹ nhàng giải thích
" thuốc giải!"
" bụp"
A Tứ thấy nàng ném vật gì đó về phía mình liền theo phản xạ vung tay lên... nhưng không phải chụp lấy mà là hất bình sứ xuống đất cách mình một đoạn khá xa
Liễu Vân: "..." không phải ta không giữ lời! là huynh không cần thuốc giải của ta!
A Tứ: "..." ta nói đây là phản xạ vô điều kiện ngươi có tin không?
" vẫn còn cách khác để giải... nhưng là huynh tự tìm cách khó hơn! đừng trách ta!"
A Tứ: "..." miễn có thể giải độc liền được
Không để mất thời gian nhiều, nàng cho A Tứ ngồi xuống bàn gỗ, trực tiếp thi châm lên người hắn
Mỗi một cây châm đều rất mảnh nhưng khi châm vào người lại rất đau, đầu mày A Tứ nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng! sức chịu đựng cũng thật cao đi?
Kim châm cuối cùng châm xuống ***** ** cũng là lúc A Tứ không chịu nổi mà ngất đi, nàng dùng dao bạc nhỏ trong túi kim châm rạch một đường nhỏ tại động mạch nơi cổ tay hắn, lại thoa thêm một chút chất dịch trong lọ lên đầu mũi A Tứ, xong xuôi tất cả mới quay qua nhìn Tần Sở
Thuốc nàng đưa A Tam sắt phải hơn hai canh giờ nữa mới xong, nhưng muốn dùng thì nhất thiết phải làm Tần Sở tỉnh lại mới có tác dụng!
Dù không còn co giật nhưng đầu mày của Tần Sở vẫn không giãn ra được chút nào! miệng liên tục mấp máy như muốn nói gì đó... tên điều chế loại độc này có lẽ là một người giống nàng đi?
Liễu Vân nàng điều chế độc dược không phải là chết không kịp phát hiện thì chính là tra tấn tinh thần, đánh thẳng vào lớp phòng vệ của ý thức để người bị hạ độc phải vô thức sợ hãi, vô thức yếu đuối trước mặt người khác vì họ luôn sử dụng chiếc mặt nạ lạnh lùng đầy gai nhọn để người khác không thể nhìn thấy sự yếu đuối đến vô lực của bản thân! người có chấp niệm càng sâu thì khi dính phải lại càng khó thoát khỏi nỗi thống khổ dày vò tâm trí mình!
" Tần Sở?"
Nàng đến gần Tần Sở khẽ gọi, chất giọng trong trẻo phát ra âm thanh nhẹ nhàng như rót mật vào tai, tựa như đang muốn gọi nam nhân trên giường tỉnh lại; lại tựa như chỉ muốn thăm dò xem hắn đã ngủ say hay chưa
Không có tiếng đáp trả, cũng chẳng có âm thânh nào ngoài tiếng hít thở đều đều của A Tứ và nhịp điệu hô hấp gấp rút của Tần Sở
Tay nhỏ vương đến chạm vào mi tâm của Tần Sở khẽ vuốt, nàng lần nữa cất tiếng
" đó chỉ là ảo cảnh... ta biết huynh chắc chắn sẽ vượt qua được... Tần Sở! ta chờ tin tốt từ huynh... hãy mau tỉnh lại"
Độc dược đã được nàng khắc chế một phần, chỉ là dược tính quá mạnh nên Tần Sở không thể tỉnh lại nhưng hắn vẫn nghe thấy lời nàng nói, chỉ là không thể trả lời
Trường hợp của A Tứ không thể nghe được vì nàng dùng với liều lượng vừa đủ để kích thích não bộ nhưng không áp chế dược tính và cũng chỉ muốn lấy hắn làm chuột bạch thí nghiệm cho loại thuốc mới này thôi... tác dụng cũng không sai biệt lắm
Bất chợt tay nàng bị nắm chặt lấy, Tần Sở gia tăng lực đạo như đang bám víu lấy một thứ gì đó tìm kiếm sự an toàn
" Mẫ.u... mẫu th.â.n..."
Từng tiếng ngắt quản vang lên, nàng có thể nghe được Tần Sở đã dùng bao nhiêu tình cảm của mình để cất lên tiếng gọi ấy
Thanh âm như ủy khuất gọi mẫu thân, muốn được quan tâm, muốn được chú ý của một đứa trẻ, thật không thích hợp với Tần Sở của hiện tại
Một người lạnh lùng tàn nhẫn như Tần Sở đến cuối cùng sự lãnh đạm vô tình ấy cũng chỉ như chú nhím nhỏ xù bộ lông đầy gai nhọn của mình với tất cả mọi thứ xung quanh, sẵn sàng làm tổn thương tất cả những người đến gần mình chỉ để che giấu tâm hồn đã vỡ nát!
Hắn khoát cho mình một lớp vỏ xấu xí nguy hiểm, nhưng bên dưới lớp vỏ nguy hiểm ấy đến cùng vẫn là một hài tử sợ bị thương tổn thêm một lần nữa! và đúng như hắn nghĩ, chẳng có ai nhìn thấy con người thật của hắn khi hắn luôn mang cái ' vỏ bảo vệ ' trên người
" Tần Sở... Chấp nhận hiện thực đi! đừng trốn tránh nữa... chỉ có như thế mới không ai làm huynh bị tổn thương thêm lần nào nữa"
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn không có tiến triển gì mới, duy chỉ có tay hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay nàng không buông lỏng
" huynh phải tin tưởng vào năng lực của mình, phải tỉnh lại, hàng vạn bách tính đang chờ huynh giải cứu, hàng vạn binh sĩ đang chờ huynh chỉ huy đánh trận... ta biết huynh nghe tất cả những gì ta nói... đừng chần chừ nữa... chúng ta không còn nhiều thời gian!"
Tần Sở sau khi bất tỉnh liền thấy mình ở trong một không gian trắng xoá, xung quanh không có bất cứ thứ gì, sau đó hàng loạt hình ảnh gia đình ấm áp lúc trước xuất hiện làm hắn trầm luân không nỡ phá hủy!
Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi, hắn đứng nơi góc khuất nhìn mẫu thân mình toàn thân đẫm máu và đám thái giám đánh mẫu thân mình không nhân từ liền tức giận lên tiếng
" ai cho các ngươi dám làm vậy?"
Nhưng không một ai nghe thấy lời hắn nói... cũng chẳng có ai nhìn thấy hắn, hắn nhanh chóng chạy đi tìm người cứu giúp nhưng vẫn như cũ! không ai nhìn thấy hắn cả!
Cảnh tượng ấy liên tục lập đi lập lại, ánh mắt mẫu thân hắn nhìn hắn vẫn tràn đầy thương yêu, đâu đó lại có chút tiếc nuối và đau lòng; ánh mắt lảng tránh của họ khi hắn hạ mình cầu xin giúp đỡ; ánh mắt lạnh nhạt cùng giọng điệu vô tình của những người hắn xem là người thân.
Hắn cư nhiên chỉ có thể đứng nhìn mẫu thân mình dần mất đi sự sống mà chẳng thể giúp được gì, cũng chẳng thể thoát khỏi cảm giác bất lực của bản thân!
Khung cảnh xung quanh dần mờ nhạt, cuối cùng khi Tần Sở chìm trong cảm xúc tuyệt vọng với bản thân thì chỉ còn mình hắn giữa không gian tối đen như mực. Tần Sở cố vương tay muốn bám lấy thứ gì đó nhưng mãi cũng chỉ có không gian ' tối đen '!
' Tần Sở'
"???" là ai đang nói? giọng nói này rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra, chỉ là hắn cảm nhận được thanh âm này rất quen thuộc
' đó chỉ là ảo cảnh... ta biết huynh chắc chắn sẽ vượt qua được... Tần Sở! ta chờ tin tốt từ huynh... hãy mau tỉnh lại '
"..." lại là giọng nói đó! rốt cuộc ngươi là ai? ảo cảnh sao? tỉnh lại?... là nàng! giọng nói này là của nàng!
Nàng đang nhắc hắn sao? nhưng ở đây chẳng có gì ngoài bóng đêm! làm sao mới có thể tỉnh lại?
Một loạt hình ảnh lướt qua tâm trí Tần Sở, hắn nhắm chặt mắt dùng cả hai tay ôm đầu, đó là hình ảnh từng người hắn trân trọng yêu thương đều lần lượt rời bỏ hắn... mẫu thân chết trước mặt hắn, phụ thân lạnh nhạt hắn, nàng... cả nàng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm... A Nhất vì đỡ thay hắn mà bị một kiếm xuyên tim, A Nhị, A Tam cũng nhìn hắn bằng đôi mắt căm thù... tất cả mọi người đều xoay lưng về phía hắn, không ai muốn nhìn hắn nhiều hơn dù chỉ một giây!
Hoàng hậu, Tần Kha, Tần Quốc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ giễu cợt, tựa như người trên cao nhìn xuống kẻ thấp hèn là hắn, từng lời lẽ ganh tị ghen ghét vang vọng bên tai
" mẫu thân ngươi chính là do ngươi hại chết! hahaha... nếu ngươi không được sinh ra thì mẫu thân ngươi biết đâu còn sống thêm vài năm nữa... là ngươi đã tự mình hại mẫu thân mình! sao ngươi không chết đi? sao ngươi vẫn còn sống? hahaha"
" tai sao cùng là nhi tử của phụ hoàng ta lại phải chịu cảnh bị ghẻ lạnh từ người, còn ngươi lại được người hết mực yêu thương bảo vệ? hahaha... ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị người lạnh nhạt, bị người ghẻ lạnh... sẽ không còn ai bảo vệ ngươi nữa... đến lúc đó ngươi chỉ có thể hèn mọn cuối đầu mà sống... hahaha... ngươi sẽ phải nếm trải gấp đôi những gì ta đã phải trải qua... hahaha"
" ngươi chính là nghiệt chủng! không có ngươi làm sao nhi tử của ta bị chàng ấy ghẻ lạnh, mọi công sức cố gắng của nó cũng chẳng bằng một nụ cười của ngươi!... nghiệt chủng! sao ngươi không đi theo mẫu thân mình luôn? tại sao ngươi lại sống đến hôm nay chứ? tại sao?"
Tại sao chứ? tai sao lại nhìn ta như vậy? ta đã làm gì sai? ta không làm tổn hại các người! không mạo phạm các người! sinh ra được thương yêu là sai sao? sinh ra trong hoàng thất là lỗi của ta sao? là các người tự ghen tị rồi sinh tâm ác độc lại đổ tội lên đầu ta? Các người... đều không xứng đáng được sống! tất cả các người đều giả dối như nhau! đều lợi dụng lòng tin của ta quay lại đâm ta một nhát... cả nàng cũng quay lưng với ta... haha...hahaha
Những lời lẽ tiêu cực văng vẳng bên tai khiến tâm trí Tần Sở tràn ngập lạnh lẽo... sát khí dưới đáy mắt đen thẫm như được cởi bỏ rào chắn mà mạnh mẽ lan tràn ra không khí xung quanh, Tần Sở trở nên điên cuồng bất chấp thực hư chém giết tất cả những người chế giễu hắn... nhưng cứ mỗi người ngã xuống lại có một người đứng ngay tại vị trí đó liên tục cười cợt hắn
...________...
Mọi người mùng bốn vui vẻ...
Hôm nay em phải làm cả ngày, mới rảnh được buổi tối liền đánh nhanh để up chap mới lên nên có hơi trễ... mong mọi người thông cảm! ❤️
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ