Từ sao lần hỏi thăm Thái hậu ấy thái độ của Tần Sở cũng hòa nhã hơn nhưng mặt vẫn là không hiện được một biểu cảm nào khác, những câu hỏi thăm hắn cũng nhận được câu trả lời đầy ngắn gọn và đủ ý đến mức không cần thiết sẽ không thêm vào từ nào trong câu trả lời của mình
Người khác nếu thấy thái độ này của hắn sớm đã không thèm quan tâm, nhưng thái hậu cùng hoàng thượng chính là mười sáu năm mới có thể một lần nữa bước đến gần Tần Sở hơn một chút, rút ngắn khoảng cách giữa họ lại thì làm sao có thể phàn nàn về cách cư xử của hắn!
.........
Hai tháng tiếp theo trôi qua bình đạm, mỗi người đều làm việc theo chức phận của mình. Nhưng Tần Vương phủ vẫn có người dư thừa thời gian quan tâm người khác!
Tần Sở ngày ngày cấp tốc xử lí công vụ và tấu chương nhanh đến kinh ngạc! vừa buôn công việc bản thân lại tiếp tục sự nghiệp truy thê của mình đó chính là... lẽo đẽo theo sao Tần vương phi
Liễu Vân ban đầu cũng đã bảo trước hắn nên giữ lời hứa và tín nhiệm của mình, đừng theo nàng nữa. Nhưng hắn nghe tai này lọt tai kia, chỉ cần rảnh rỗi lại bám dính lấy nàng đuổi mãi cũng không đi
Nàng lại không thể làm gì hắn mới đau chứ! hắn luôn ngoan ngoãn đứng phía sau nhìn nàng, không hỏi những câu thắc mắc, không làm vướng víu tay nàng, cũng chẳng làm gì quá phép tắc! duy chỉ có đôi mắt nóng bỏng luôn nhìn nàng chằm chằm đong đầy ý tứ
Hiện nàng đang ngồi dưới bóng cây to trong điện Bách Hoa nhắm mắt dưỡng thần, Tần Sở bên cạnh mãi mê ngắm nhìn ' tiểu tinh linh' nhắm mắt, hắn sẽ không nói lúc nàng nhắm mắt an an tĩnh tĩnh một chỗ lại trở thành một nữ nhân mềm mại xinh đẹp động lòng người đâu!
Bổng có một con bồ câu trắng bay đến xà vào lòng nàng, đôi mắt hạt dẻ khẽ mở ôn nhu nhìn con vật trắng muốt trong lòng bờ môi hồng nhuận vương lên một chút
" tiểu Bạch?"
Liễu Vân khẽ gọi, chú bồ câu nhỏ dụi dụi chiếc đầu nhỏ của mình vào đầu ngón tay nàng
Ánh mắt lạnh nhạt lúc này lại mang chút ý cười nhìn con vật nhỏ kia, nàng lấy một tờ giấy nhỏ trong ống trúc trên chân nó khẽ nói
" ngoan"
Chú bồ câu nhỏ như hiểu ý nàng, nàng vừa buông tay liền sải cánh bay vòng quanh nàng sau đó hướng lên bầu trời tự do tự tại
Nàng không kiêng kỵ mà mở tờ giấy trước mặt Tần Sở làm hắn có chút kinh hỉ... nàng không sợ hắn sẽ tiết lộ bí mật của mình sao? nàng tin tưởng hắn đến thế?
Liễu Vân mà nghe được suy nghĩ của Tần Sở chắc chắn sẽ không kiên nễ mà dập tắt nó không thương tiếc! Dù có đem tờ giấy nhỏ này đến khắp đại lục cũng không có người thứ tư * biết trong này là gì
*** người thứ tư: nàng là người biết, Tiểu Lan và tiểu Ngọc là được nàng dạy cho. Việc này là bí mật nên chẳng ai điều tra được mục đích của ' đường vẽ ' này là ám hiệu, là mật mã hay... là chữ viết! và muốn nói đến điều gì họ càng không thể biết!
' it's starting
They will use a scheme to confuse the army'
dịch: bắt đầu rồi! họ muốn sử dụng mưu kế làm lòng quân hoang mang.
Nét cười vẫn giữ nguyên trên mặt nhưng Tần Sở không thấy ấm áp như lúc nàng nhìn con bồ câu nhỏ nữa mà đầy sự lạnh lẽo. Hắn có chút thẩn người nhìn nụ cười ấy... nó rất giống hắn khi biết được sự thách thức của quân địch... không! không phải giống mà còn lạnh lẽo hơn nữa!
Hắn không hiểu những nét đen vẽ những đường cong cong thẳng thẳng đó là gì, có là là một kí hiệu nào đó... nhưng việc gì đã xảy ra khiến nàng thay đổi nhanh đến thế?
" vương gia... có việc cần người xử lý a"
Giọng nói trong trẻo kéo suy nghĩ của Tần Sở về, còn chưa hiểu vấn đề A Tam đã chạy nhanh đến báo cáo
" Vương gia, vương phi, A Nhị báo tin Bắc quốc đã có động tĩnh!"
A Tam báo cáo tình hình ngay trước mặt nàng không hề ái ngại hay kiêng kỵ vì hắn tin tưởng vương phi sẽ không làm hại họ mà ngược lại sẽ giúp họ!
" không biết họ chuẩn bị từ lúc nào nhưng A Nhị phát hiện có rất nhiều vũ khí và lương thực chuyển về căn cứ chính phía bắc nước ta!"
" quan sát tiếp! không được đánh rắn động cỏ! *"
*** đánh rắn động cỏ: em hiểu là đừng làm kinh động quân địch hay đừng để bị phát hiện
" vâng"
" sẽ không lâu nữa... hai tuần thôi!"
Nàng mỉm cười để lại một câu thần bí không đầu không đuôi rồi bước vào phòng ngủ
A Tam và Tần Sở: "???"
' thorough investigation'
dịch: điều tra toàn bộ!
Mảnh giấy nhỏ được viết lên hàng chữ ngay ngắn xinh đẹp và gâps gọn bên trong ống trúc, chú bồ câu nhỏ tiểu Bạch lưu luyến dụi đầu nhỏ vào lòng bàn tay nàng rồi sải cánh bay đi
.../ hai tuần sau/...
Tại buổi thượng triều...
" khởi bẩm bệ hạ! Bắc quốc điều động số lượng lớn binh mã tập trung tại thành trì biên giới hai nước chỉ trong thời gian vài ngày đã vấn binh chiếm đoạt mất thành Hạ Trì, tướng hộ thành thất thủ bị tướng giặc chém đầu thị chúng, thẳng tay bóc lột bách tính Đông quốc nơi biên ải! thỉnh cầu hoàng thượng điều tướng nghênh chiến giành lại thành trì mà tổ tiên dùng xương máu đánh đổi!"
Một vị trung tướng bảo cáo tình hình được cập nhật
" khởi bẩm bệ hạ! Bắc quốc cùng Đông quốc chúng ta trước nay bằng mặt không bằng lòng. Hiện người phá giao ước trước là họ thì chúng ta cũng không cần thiết để nương tay!"
Vị quan văn nhị phẩm lên tiếng bất bình
" các ái khanh ai muốn nhận tiên phong đánh với Bắc quốc?"
Quan thần do dự nhìn nhau, nhiều tiếng xì xầm vang lên nhưng không một ai bước ra nhận lệnh, lúc này Quốc sư bước ra cung kính nói
" khởi bẩm bệ hạ, quân đội Bắc quốc anh dũng thiện chiến lại nhiều mưu kế, các vị tướng quân ít nhiều cũng sẽ không hoành thành tốt. Thần thiết nghĩ nên để vương gia đánh trận này! vương gia từng trên chiến trường lập bao chiến công vang dội, chắc chắn sẽ nhìn thấu được kế sách của họ!"
Hoàng thượng uy nghi nhìn Tần Sở, mặt hắn vẫn vậy
" Tần vương thấy thế nào?"
Vẫn là câu hỏi quen thuộc ấy, mười sáu năm nay dù là bất cứ việc gì liên quan đến Tần Sở hoàng thượng đều sẽ hỏi ý kiến hắn từ việc mình quyết định đến ý kiến của triều thần đề nghị, chỉ cần hắn không muốn ông lập tức từ chối. Nhưng tất cả đều nhận được sự im lặng đến lạnh lẽo, thậm chí một ánh mắt nhi tử này cũng chưa từng dành cho ông!
Gần đây Tiểu Sở không còn lạnh nhạt khi đối với ông nữa, ông vẫn là mang chút hy vọng nhi tử sẽ đáp lại mình... và không phụ sự kỳ vọng của ông, rất nhanh Tần Sở đã trả lời
" thần không có ý kiến"
Thần thái lạnh nhạt, mặt không biểu cảm nhưng ít ta trong đôi mắt tăm tối ấy đã có nhiều hơn một chút tôn trọng khi đối với người phụ hoàng này so với vẻ cực kỳ miễn cưỡng trước kia
Hoàng thượng nhìn hắn bằng ánh mắt nhu hòa, giọng run run kiềm chế sự vui mừng bật thốt
" được! hiện ta phong Tần vương gia Tần Sở làm đại thống lĩnh cùng mười vạn binh* đến phía bắc lấy lại những thành trì của Đông quốc ta, lấy lại sự an lành và công bằng cho bách tính Đông quốc! Hai ngày sau khởi hành!"
*** 1 vạn = 10.000 → 10 vạn = 100.000 người
" Thần tuân chỉ!"
.../ phủ Tần vương/...
" vương gia "
" ta có việc muốn nói với nàng"
" được"
.../ Thư phòng/...
" hai ngày tới ta sẽ xuất binh"
Tần Sở trầm giọng thông báo
" ừm"
" nàng... không có gì để nói sao?"
" huynh bảo có việc muốn nói với ta, ta đang nghe đây!"
" lần này không biết bao lâu sẽ giải quyết xong... nàng sẽ nhớ ta chứ?"
Bắc quốc lần này ắt hẳn đã chuẩn bị từ trước, thời gian hắn đi lại không thể xác định được sẽ là bao lâu... nếu nàng không gặp hắn liệu có như A Tam nói nàng sẽ quên mất hắn không?
"..."
"..."
"hết rồi?"
Sau 5 phút im lặng nhìn nhau, không thấy Tần Sở có ý định nói tiếp nàng liền cất tiếng hỏi
" ừm"
" vậy đến lượt ta, lần này tốt nhất huynh nên để A Tam đi cùng"
" tại sao?"
Tần Sở không hiểu dụng ý của nàng. Năng lực của hắn hắn là người rõ nhất! chưa bao giờ hắn mất cảnh giác để quân đich có cơ hội trở mình
" không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! * ta là đề phòng trường hợp bất ngờ không kịp xoay chuyển!"
*** không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: ý nói những việc dù khó xảy ra nhưng vẫn phải đề phòng
" nàng không phải không biết ta như thế nào"
" vậy huynh có thể nhận biết được ám độc trong không khí sao?"
"..."
Hắn dù cảnh giác cao cũng không thể biết được việc này! Nếu là ám khí thì có thể chắc chắn hắn sẽ tránh được trong mọi trường hợp... nhưng độc dược thì làm sao nhận biết?
" cao hơn chính là phối độc! chúng hạ lên người huynh một loại trước, đến lúc thích hợp liền cho loại dược khác vào kích thích độc phát tác huynh có thể ngăn được sao?"
"..." còn có thể như vậy?!
" tốt nhất là nên để A Tam đi cùng!"
"... được!"
" khi nào huynh xuất phát?"
" giờ sửu" ( 4 giờ sáng)
"ừm"
...______...
Mọi người ơi em nhận được thông báo hôm qua bộ truyện này được lên đề xuất! dù ko biết rõ nhưng e vẫn thấy vui vì tiểu thuyết mình viết đc mọi người ủng hộ và bước thêm một bước mới...
Tin buồn là dạo này sắp qua năm mới nhà nào cũng bận và nhà em cũng vậy! vừa việc không có từ để viết vừa phải lo việc nhà vừa việc phụ ba mẹ thêm việc dọn nhà đón tết nên em có thể sẽ không giữ tiến độ mỗi ngày một chap được!
em sẽ cố gắng hơn! mong mọi người thông cảm ❤️