Hai người không chú ý tới việc những người Thích gia theo cạnh mình vừa rồi bắt đầu tỏ ra lo lắng, biểu cảm hoảng loạn lén lút quan sát chung quanh như đang tìm ai đó.
Biết người trong cuộc là con gái mình, Đại trưởng công chúa không thể nhịn nổi mà lao lên trước, ra lệnh cho nha hoàn thân cận trực tiếp đẩy cửa phòng xông vào.
Những người khác cũng muốn theo sau nhưng lại sợ thấy thứ không nên thấy thì gặp rắc rối nên chỉ có thể sốt ruột ở ngoài chờ.
Cũng may là bên trong nhanh chóng vang lên âm thanh, tiếng quát giận dữ không kiềm nén nổi của Đại trưởng công chúa và âm thanh thét chói tai của Trầm Vân Phỉ gần như là đồng thời vang lên.
‘To gan! Đồ hỗn láo! Còn không mau cút xuống cho bốn công chúa!”
Trong lòng ai cũng nôn nóng, vô cùng muốn biết dũng sĩ can đảm nào dám tò te tú tí với Trầm Vân Phỉ ở tiệc sinh thần của Dục Vương.
“Thích Cẩm Tông! Tại sao lại là ngươi…”, Trầm Vân Phỉ hoảng hốt hét lên, nhanh chóng thoả mãn sự hiếu kỳ của mọi người, đồng thời trong lòng họ cũng cảm thấy khiếp sợ.
Không ngờ kẻ kia lại là Thích Cẩm Tông?
“Không thể nào!”, sắc mặt Tạ An Như hoàn toàn thay đổi, quay phắt lại thì phát hiện con trai cả của mình không có mặt ngoài này, chỉ thấy con dâu cả tái nhợt mặt mày nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở toang.
Tạ An Như túm lấy cánh tay con dâu ép hỏi: “Sao Cấm Tông lại không đi cùng ngươi?”
Đại thiếu phu nhân Thích gia run rẩy môi nói: “Trước đó phu quân bảo là uống nhiều nên muốn đi nhà xí…”, sau đó không quay lại.
Nàng ta nào ngờ được đối phương dám chạy tới tằng tịu với con gái của Đại trường công chúa, nghe giọng của cô nương họ Trầm kia thì hiển nhiên trong chuyện này còn có hiểu lầm mà người ngoài không rõ.
Nhưng bất kể có hiểu lầm hay không, hai người kia ở bên nhau, thanh danh đều bị huỷ hết rồi. Với xuất thân của cô nương họ Trầm kia, phu quân làm mất đi sự trong sạch của nàng ta, phủ Đại trưởng công chúa sao có thể tha cho hắn ta?
Nếu phủ Đại trưởng công chúa yêu cầu phu quân nàng ta chịu trách nhiệm…
Tạ An Như hoàn toàn không màng tới sự lo âu của con dâu, sau khi xác định là con trai không ớ đây thì tai lại nghe thấy một tiếng bạt tai, bà ta không quan tâm gì nữa, lao thẳng vào phòng.
“Tông Nhi… Đừng đánh nhi tử của ta!”
“Hỗn xược! Dám huỷ đi trong sạch của ta, ta giết ngươi!”
“A!”
Nghe thấy âm thanh náo loạn trong phòng, Thích Vy cong môi, vô thức nghĩ tới câu – Gậy ông đập lưng ông!
Sau một hồi ồn ào trong phòng, cuối cùng người bên trong cũng nhớ ra là bên ngoài còn có rất nhiều người khác đang đợi, vội vàng ăn mặc chỉnh tề bước ra.
Hai phụ huynh là Tạ An Như và Đại trướng công chúa mang sắc mặt tái nhợt, nhìn sang Thích Cẩm Tông “dê cụ” kia thì trên gương mặt anh tuấn đã có thêm một dấu tay và vài vết xước do bị móng tay cào, hình tượng khá thê thảm.
Còn một người trong cuộc khác là Trầm Vân Phỉ, mặt nàng ta vẫn còn màu ửng hồng chưa tan.
Không hóng được việc xấu nhà người khác mà gặp phải rắc rối của nhà mình, Thích Bá Hàn tức muốn hộc máu, nghĩ mãi không hiểu mấy tháng này Thích gia bị gì mà xui xẻo liên tục, không ngừng gặp phiền toái!
Trầm Vân Phỉ vẫn không cách nào chấp nhận được việc kẻ cướp đi sự trong trắng của mình là Thích Cẩm Tông -người xa lạ mà nàng ta chưa từng tiếp xúc, miệng không ngừng lẩm bẩm “Không thể nào”, “Tại sao lại là hắn”, “Rõ ràng là…”… ánh mắt khác thường và tiếng bàn tán của người chung quanh khiến nàng ta càng thêm xấu hổ và phẫn nộ, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào cho xong.
Phẫn hận, xấu hố, hối hận, không thể tin, mọi cảm xúc khác nhau xen lẫn trong lòng, đến khi vô tình đối diện ánh mắt giễu cợt của Thích Vy, mọi cảm xúc này biến thành sự thù hằn.
“Là ngươi! Chắc chắn là ngươi gài bẫy, đúng không! Sao ngươi có thể độc ác như vậy…”
Thích Vy dùng ánh mắt chẳng hiếu ra sao nhìn đối phương, liên quan gì tới nàng? Từ đầu tới đuôi, ta chẳng biết gì cả nhé!
Không đợi nàng kịp lên tiếng biện hộ cho mình, Phó Vân Thi đã bất mãn nói: “Trầm cô nương ăn nói cẩn thận! Cái gì mà Dục Vương phi gài bẫy ngươi chứ! Nàng vẫn luôn ở tiền viện với chúng ta, nào biết được ngươi sẽ chạy tới đây gian díu với đại công tử Thích gia chứ… chậc!”
Từ lúc xảy ra chuyện ở nhà chồng, Lục Thanh Sương cũng mạnh mẽ hơn nhiều, cũng biết dựa vào huynh trưởng nên không sợ đắc tội Trầm Vân Phỉ: “Trầm cô nương giận cá chém thớt lên Dục Vương phi mà không giải thích với mọi người một chút là sao tự dưng ngươi lại chạy tới phòng cho khách thế? Là đế nghỉ ngơi thì sao có thế trùng hợp tới mức gặp phải Thích đại nhân chứ?”
Mọi người nghĩ thầm, nhất định là có kẻ thao túng phía sau, bằng không sao có thể trùng hợp nhiều như vậy.