Thích Bá Hàn nghĩ rất đơn giàn, rõ ràng ông ta là phụ thân của nàng, là nhạc phụ của Cơ Vấn Thiên, vậy mà vương phủ lại chỉ chiêu đãi ông ta như khách bình thường, việc đó khiến ông ta cảm thấy nhục nhã. Lại nól, trước kia Thích Vy đã nhiều lần bày ra sắc mặt cho ông ta xem, khó có được hôm nay, rốt cuộc có thể thấy nữ nhi hoảng hốt, vừa hay nói cho nàng biết, không có nhà mẹ đẻ che chớ thì nàng đơn độc thế nào.
Thích Bá Hàn chỉ chăm chăm vào việc muốn dạy dỗ Thích Vy, ông ta không hề nghĩ đến việc nếu Cơ Vấn Thiên và Trầm Vân Phỉ thật sự có chuyện gì đó thì với việc mẫu thân của nàng ta xuất thân từ phủ Đại trưởng công chúa, một khi nàng ta bước vào vương phủ, nói không chừng sẽ áp chế Thích Vy, đến lúc đó, Thích gia càng không làm được gì.
Thích Vỵ rất rõ những người này đều đang mong ngóng xem chuyện cười của vương phủ, chính nàng cũng rất muốn biết hiện tại Cơ Vấn Thiên đang làm cái quái gì. Gương mặt đáng yêu của Cơ Tiểu Dương cũng tràn đầy tức giận, trong lòng không ngừng mắng tên phụ vương tiểu nhân của mình.
Thích Vy biết mình không thể ngăn được mọi người, nên đã rất thống khoái nói: “Vậy thì cũng đến phòng khách nhìn xem đi!”
Nói đến đây, trong mắt Thích Vy lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khiến hai người Phó Vân Thi vốn đang lo lắng thay nàng cũng phải run rẩy.
Cách nghĩ của Thích Vy rất đơn giản, nếu Cơ Vấn Thiên dám làm ra chuyện có lỗi với nàng, nàng sẽ lập tức dẫn theo nhi tử bỏ trốn.
Dù hắn bị người ta tính kế thì nàng cũng không có ý định tha thứ, tại địa bàn của mình mà lại để kẻ khác tính kế, loại nam nhân vô dụng như vậy thì giữ lại có ích gì?
Có điều, lúc nàng dẫn theo một lượng lớn người đi đến phòng khách mà tên người hầu nọ đã nói, thì bất ngờ đụng phải Cơ Vấn Thiên, người vốn đang bị nghi ngờ là ăn vụng trên con đường thông hướng tiền viện và hậu viện.
Cơ Vô Song là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, không kìm được hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, sự lạnh lùng trong mắt hắn khiến Cơ Vô Song lạnh sống lưng.
“Bổn vương không ở đây thì nên ở đâu?”
Cơ Vô Song nghẹn lời, đang định nói đương nhiên là ở phòng khách, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra.
Liên tưởng đến thái độ của Cơ Vô Song trước đó, đại trướng công chúa nhanh chóng đoán ra mọi việc, sắc mặt bà ta ngày càng khó coi.
Nhìn thấy Cơ Vấn Thiên, tâm trạng Thích Vy rốt cuộc cũng thả lỏng, may mắn, may mắn hắn không xảy ra chuyện với nữ nhân khác, nếu không, dù có dẫn theo Cơ Tiếu Dương rời đi thì nàng cũng cảm thấy nhục nhã vì bị đội nón xanh.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì?”, Thích Vy nghiến răng hỏi Cơ Vấn Thiên.
Cơ Vấn Thiên nhỏ giọng nói: “Cứ tiếp tục xem diễn đi thôi!”
Không chí riêng Thích Vy muốn biết chân tướng sự việc, đám khách khứa theo nàng đến đây cũng rất mong ngóng diễn biến tiếp theo.
“Đến cũng đến rồi, liền xem rốt cuộc trong phòng khách có ai hay không”, sau khi nghe Cổ quản gia bấm báo mọi việc, Cơ Vấn Thiên liền nói VỚI mọi người.
Đương nhiên là mọi người cầu còn không được, cả bọn kéo nhau vào sân dành cho khách, đi đến căn phòng mà người hầu chỉ điểm.
ở đây có không ít võ tướng, đương nhiên tai bọn họ thính hơn so với đám văn thần, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng vọng ra.
Càng khéo chính là đám văn thần còn chưa kịp hỏi thì trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh cao vút, khiến sắc mặt cả đám đồng loạt cứng đờ, một vài người da mặt mỏng, lại tuổi cao, thoáng cái đỏ mặt.
Sắc mặt đại trưởng công chúa xanh mét, bà ta nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, người khác nhất thời khó phân biệt được, nhưng bà ta vừa nghe liền biết âm thanh kia là xuất phát từ miệng nữ nhi của mình, Trầm Vân Phỉ.
Những âm thanh… ngượng ngùng kia, ngoại trừ người quá nhỏ tuổi còn chưa hiểu, thì có ai mà không biết người trong phòng đang làm chuyện gì!
Nếu Cơ Vấn Thiên không có mặt ở đây, đại trưởng công chúa có thể miễn cưỡng nói với mình đây chưa hẳn là chuyện xấu, nhưng Cơ Vấn Thiên đã ở đây, như vậy kẻ đang tằng tịu với Trầm Vân Phỉ trong đó là ai?
Thích Bá Hàn và Tạ An Như tuy rất tiếc nuối kẻ ăn vụng không phải Dục vương, nhưng chuyện xảy ra ở Dục vương phủ, vương gia vẫn khó thoát khỏi trách nhiệm, cứ chờ xem trò hay thôi!