Hách Thanh Oản thậm chí không kịp nghĩ nhiều tới uy hiếp của An Dĩ Mặc đã đứng dậy, bước nhanh tới hướng phố xá sầm uất, mua một con ngựa, chạy thẳng tới hoàng cung.
Cửa cung, nàng lấy lệnh bài ra, giục ngựa chạy thẳng vào hoàng cung.
Nàng trước kia chưa bao giờ cảm thấy đặc quyền như vậy có gì tốt, giờ phút này mới phát hiện hoàng đế quả thật dung túng nàng.
Vì không để cho Mạnh quý phi lo lắng, nàng trực tiếp đi tới ngự thư phòng tìm hoàng đế.
Vừa vào cửa, còn không chờ nàng mở miệng, hoàng đế đã than nhẹ một tiếng, hỏi, “Là vì lão Cửu mà đến đi!”
“Hoàng nghĩa phụ, người biết tất cả mọi chuyện, đúng không?” Hách Thanh Oản cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hoàng đế không phải đều bày mưu nghĩ kế sao?
Chẳng qua là những người đó đều là con ông, ông cứ như vậy nhìn bọn họ vì hoàng quyền mà tranh ngươi chết ta sống sao?
“Yên tâm đi! Trẫm sẽ không để cho lão Cửu có chuyện.” Hoàng đế nặng giọng cam kết.
Tranh đoạt hoàng vị tàn khốc, ông đích thân trải qua, không ai hiểu hơn ông.
Ông cũng không hy vọng nhi tử mình đi theo đường cũ của mình, nhưng mà chuyện này sao ông lại có thể khống chế được. Trước mặt quyền lợi và dục vọng, con cháu hoàng thất có mấy ai sẽ quan tâm tình thân.
Có điều, lão Cửu này ngược lại là đứa thiện lương nhất trong số các hoàng tử, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc ấy ông chọn hắn lấy Hách Thanh Oản.
Hách Thanh Oản đau xót trong lòng, chất vấn: “Vậy còn Tam ca?”
Hỏi như thế, không liên quan yêu hận, chẳng qua nàng không hiểu vì sao hoàng đế luôn không công bằng với Hoàng Phủ Diệp như vậy.
Hoàng Phủ Diệp cũng là huyết mạch chí thân của ông, quả thật ghét bỏ hắn đến bước này sao?
“Thanh Oản, không phải trẫm không chịu được nó, mà nó không chịu được huyết mạch chí thân của mình.” Ông bởi vì Hách Thanh Oản vốn định cho hắn một cơ hội để hàn gắn tình phụ tử, nhưng dã tâm hắn bừng bừng, tính toán thí huynh giết đệ, đi lên hoàng vị.
Đợi diệt trừ tất cả dị kỷ, kế tiếp có phải hay không liền tính tới việc diệt trừ cả người phụ hoàng này.
“Hoàng nghĩa phụ, vậy người có từng nghĩ tới, huynh ấy sao lại như thế không? Nếu huynh ấy nhận được sự yêu thương như Cửu ca, huynh ấy đại khái cũng sẽ không như thế.” Hách Thanh Oản không nghĩ quá nhiều, chỉ là ăn ngay nói thật.
Sắc mặt hoàng đế tối sầm, lại tức giận hỏi: “Thanh Oản, nó muốn hưu con, con thật sự một chút cũng không hận nó sao?”