Trên mặt Hách Thanh Oản vẫn là lãnh ý, không có bao nhiêu phản ứng với lời An Dĩ Mặc nói.
Trước khi nàng làm như vậy tất nhiên đã chuẩn bị xong việc Hoàng Phủ Diệp sẽ hận nàng, sao lại còn quan tâm tới uy hiếp của hắn.
“Có nói hay không là chuyện của ngươi, ngươi không cần phải nói cho bản công chúa.” Nàng tức giận nhìn hắn, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt là nam nhân hèn hạ nhất mà nàng từng gặp.
“Được lắm, Hách Thanh Oản, đây là quyết định do cô làm ra, không ai ép cô.” An Dĩ Mặc cười lạnh cắn răng một cái, kéo dây cường, lấy một chiếc bình sứ từ trong ngực ra, nhanh chóng đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng, một tay khác vỗ sau lưng nàng, nàng liền bị ép nuốt thuốc xuống.
“Ngươi cho bản công chúa ăn cái gì?” Hách Thanh Oản căm ghét xoa môi bị tay hắn chạm qua, ánh mắt đầy tức giận.
“Đây chính là cái giá cô cứu Hoàng Phủ Cẩn, tính mạng của hắn là bổn công tử cho, cô đã khinh thường, bổn công tử chỉ có thể đòi lại trên người cô.” Lời An Dĩ Mặc sắc bén, không chút để tâm đến sợ hãi của nàng.
Hách Thanh Oản nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ có thể để bản công chúa xuống ngựa chứ?”
Đúng là tiểu nhân, nàng cũng khinh thường nợ hắn, dùng mạng nàng đổi mạng Cửu ca, nàng cảm thấy đáng giá.
“Cô không sợ chết?” Vẻ mặt An Dĩ Mặc thay đổi, không nghĩ tới việc này cũng không uy hiếp được nữ tử trước mắt.
“Sợ.” Hách Thanh Oản cực kỳ rõ ràng ném ra một chữ, thản nhiên không chút nào che giấu ý nghĩ trong lòng.
An Dĩ Mặc nhíu mày, hứng thú che kín đáy mắt, “Vậy vì sao cô không cầu bổn công tử? Nói không chừng bổn công tử sẽ cho cô giải dược.”
“Bản công chúa tình nguyện chết cũng không cầu xin một kẻ tiểu nhân như ngươi.” Hách Thanh Oản khinh thường khẽ cười, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy khinh bỉ.
“Được, tốt lắm.” An Dĩ Mặc trong cơn tức giận vòng chặt eo nàng nhấc nàng lên, ném nàng xuống đất.
Hách Thanh Oản bị ngã nhếch miệng, hung hăng trừng An Dĩ Mặc, nổi giận mắng: “Thật không phải nam nhân.”
“Bổn công tử có phải nam nhân hay không còn chưa tới phiên cô bình luận. Cô chỉ cần nhớ, trong vòng một tháng, nếu không cùng Hoàng Phủ Cẩn rời hoàng thành, cô sẽ bị độc phát mất mạng.” An Dĩ Mặc ở trên cao nhìn nàng, ngoan lệ nói xong, quất dây cương, con ngựa trắng hí to một tiếng chạy đi.
Hắn cũng không tin, nàng hiện tại không sợ, đến lúc độc phát còn có thể cứng đầu như vậy, không chút nào sợ độc của hắn.