- Đúng là con hư tại mẹ,ta nghĩ điều này là sai đến khi gặp bà đó,Trần di nương.
Ý Vân thong thả bước vào.
- Yêu nghiệt,còn dám đến đây cười nhạo con gái ta.
- Ta có lòng tốt đem đồ ăn ngon đến,không cảm ơn thì thôi,lại còn xua đuổi,ta rất buồn đó.
- Ta đánh chết ngươi.
Trần di nương thân người béo ục ịch,hùng hổ xông tới,định tát Ý Vân.
- Nương nương,cẩn thận!
Vân Nhi xông lên trước,nhận lấy cú tát trời giáng của bà ta.Mạnh quá,Vân Nhi ngã xuống nền,ôm mặt đau đớn.
- Vân Nhi,sao em lại đỡ cho ta,lại đây!
Ý Vân đỡ Vân Nhi dậy,mặt đã ửng đỏ,con bé rớm nước mắt.
- Vân Nhi không sao!Hic.
- Hừ,định diễn cảnh chủ tớ tình thâm à,ngươi đúng là hợp làm nô tì lắm,cái gì mà Vương phi,chỉ là thứ quỷ ma giả dạng.
- Ta đã nể mặt không ném bà ra ngoài,còn dám đánh Vân Nhi của ta,vậy ta cũng không cần nể mặt gì nữa.
Ý Vân cúi xuống,gỡ chiếc hài ra,sấn sổ xông tới,cầm hài tát mạnh 1 cái vào mặt mụ béo.
Bà ta thân thể béo mẫm,lại suốt ngày ăn rồi nằm,yếu ớt như sên,loạng choạng ngã.
- Người đâu,mau ngăn ả điên này lại - Tư Hạ hét lên
Nhưng ai dám nghe lệnh.
Ý Vân bước tới,nắm tóc bà ta giật mạnh dậy.
- ỐIII! Bà ta rống lên như bò.
CHÁTTTT...CHÁTT...CHÁTTT....
1..2...rồi 5..rồi 10...
Ý Vân tát 10 phát hài vào mặt bà ta,mỗi bên 5 cái,cái mặt lợn bây giờ vừa đỏ vừa béo,trông bầy nhầy nhão nhoét,gớm ghiếc vô cùng.
Nàng ném chiếc hài đi,cởi luôn chiếc còn lại ra,ném nốt.
- Dám đánh người của ta,để cái mạng chó lại cho bà,là ta nhân từ lắm rồi,còn chưa mau cút.
- Liễu Ý Vân,ngươi dám đánh mẫu thân ta,ta liều chết với ngươi.
Tư Hạ mắt đỏ ngầu,xông đến định đánh Ý Vân.Nàng thân thủ nhanh như chớp,đợi cô ta đến gần,kéo tay,giật mạnh,quật ngã xuống đất.
Nàng phủi phủi tay,nhãi nhép.
- Chà,lâu lắm mới được đánh đã tay thế này,tối nay ta sẽ nói Vương gia làm vài món ngon,để đền bù cho cái tay hôm nay đánh phải 2 thứ dơ bẩn.
- Nàng muốn ăn gì ? Cơ Uy Đột nhiên xuất hiện,ôm eo Ý Vân tình tứ.
- Hư,người ta ăn gì cũng được,miễn là chàng nấu - Sà vào lòng,ngón tay di di trên lồng ngực rắn chắc.
Tư Hạ đau đớn,tức giận khi thấy 2 người thân mật,ả ta tuy được sủng ái,nhưng Vương gia trước mặt người khác,chưa bao giờ tình tứ với ả như vậy.
- Huhu,ra đây mà xem,Vương phi Châu phủ đánh người già,huhu!
- Trần di nương,để ta nói dùm bà nhé,nói cho bàn dân thiên hạ biết,2 mẹ con phủ Thái Sử đánh hội đồng Vương phi,đến lúc đó xem mặt mũi dấu đâu cho hết nhục.
- Người đâu,tiễn Trần di nương về.
- Còn ngươi,ta đối với ngươi không bạc,còn thưởng bổng lộc,vậy mà lại không biết thân phận,dám ở chỗ ta làm nội gián - Ý Vân nhìn nha hoàn thân cận của Tư Hạ.
- Nô tì sai rồi,xin nương nương ân xá - quỳ xuống.
- Ân xá cái gì,ta đâu có giết ngươi,nếu cảm thấy Trắc Phi đối với ngươi tốt hơn thì cứ ở lại đây,ta không quản.
Quay người định ra về,Cơ Uy bất ngờ bế nàng lên.
- Nàng ném hài đi rồi,định đi chân đất sao?
- Chàng thấy tất cả,vậy mà lại không ra tay giúp thiếp!
- Nữ nhân của Cơ Uy ta,tất nhiên là người không dễ bị ức hiếp rồi,ta sợ gì chứ!
- Ai thèm làm nữ nhân của chàng!
- Vậy ai đêm qua quấn lấy ta cả đêm không buông?
- A...đáng ghét - Đỏ mặt xấu hổ.
Cơ Uy bế Ý Vân về phòng,đặt lên giường,hôn nàng 1 cái.
- Đêm qua rất mệt phải không,để ta nấu đồ bổ dưỡng cho nàng,ngồi yên ở đây,không được chạy lung tung nữa.
- Hứ...ai thèm ăn đồ chàng nấu,dở tệ.
- Vậy thì ăn cái khác đi - Haha.
- A...chàng mau đi đi,đáng ghét..
- Đúng rồi,7 ngày nữa sẽ có hội thưởng hoa hàng năm trong cung,nàng may vài bộ y phục mới đi.
- Hội thưởng hoa chẳng phải dành cho các tiểu thư và thiếu gia độc thân sao,thiếp đến làm gì?
- Nàng thân là Vương phi,không thể vắng mặt,lúc đó cứ ở bên ta,không sợ gì cả!
Hội thưởng hoa diễn ra vào mùa xuân,khi đó muôn hoa đua nở,khoe sắc tuyệt mỹ.Các vị đại thần và quan lại sẽ dẫn con gái và con trai đến,để chúng gặp nhau,nếu thích ai đó,chàng trai sẽ hái hoa tặng cô gái,coi như cầu thân,giống như show hẹn hò thời hiện đại vậy.
Ngoài thưởng hoa còn có đối thơ,thưởng rượu,đàn hát,nhảy múa,rất nhộn nhịp,cũng là dịp các khuê nữ khoe ra tài hoa của mình.
Ý Vân từ nhỏ thông minh hơn người,nhưng cô ngoài tập võ,cưỡi ngựa,bắn cung,thì tối ngày như nam nhân,biết cái gì mà đối thơ,ca múa chứ,đến đó chẳng may lại làm mất mặt Vương gia.
Đang thẩn thơ suy nghĩ,Vân Nhi ôm mặt bước vào.
- Người đâu,đến kho lấy thuốc qua đây cho ta,loại tốt nhất.
- Vân tỷ,Vân Nhi không sao,thuốc đó chỉ dành cho tỷ thôi.
- Nói bậy,ai mà chẳng dùng được,Vân Nhi của ta mà xấu đi,sau này làm sao lấy chồng được nữa.
- Vân Nhi không xuất giá,Vân Nhi hầu hạ tỷ cả đời.
- Xi..ta không thèm,ta sẽ tìm 1 đức lang quân như ý cho em,sau đó em sẽ là chính thê,ngày ngày hưởng phúc.
- Muội...không cần... - Cúi đầu.
- Có phải em có người trong lòng rồi,xem nào,là ai,nói ta nghe?
- Nhưng tỷ không được nói cho ai khác biết.
- Được,ta thề!
- Là...Tử La..ám vệ bên cạnh Vương gia.
- Haha,Vân Nhi đang xấu hổ này,ai lấy được em,chính là phước ba đời nhà người đó.
- Hư..tỷ nói nhỏ thôi..huynh ấy...chắc không thích muội đâu...muội chỉ là 1 nha hoàn thấp kém.
- Hắn dám không thích em,ta đánh gãy chân hắn.
Tử La đứng bên ngoài,nghe thấy hết cả.Xấu hổ đỏ mặt.
- Vân Nhi cũng thích mình! Hihi
- Vân Nhi,ta yêu muội,ta nguyện dùng cả đời che chở muội.