Vương Phi Thất Sủng Của Châu Vương

Chương 13: SỦNG ÁI



- Được,ta lập tức sủng hạnh nàng!

Chàng bế nàng lên giường,nàng xấu hổ quay mặt,che thân thể lại.Chàng dịu dàng ôn nhu khác thường.Nhẹ nhàng khiến nàng thỏa mãn.Cơn đau nhanh chóng qua đi,chỉ còn sự hưng phấn tột độ,nàng nằm đó,miệng không ngừng thốt ra những thanh âm đê mê mị hoặc.Chàng chậm rồi nhanh dần,ra vào trong cơ thể nàng.Nàng chịu không được,nỉ non khoái lạc.

- Ư...chậm thôi...

- Nàng thích thế nào,hửm?

Ý Vân mơ hồ,không còn nghe thấy gì ngoài âm thanh 2 vật âm dương chạm vào nhau nghe thật xấu hổ.Sau 1 canh giờ vật lộn,chàng thỏa mãn đưa *** *** vào trong cơ thể nàng, cúi xuống hôn nhẹ môi.

- Đích tử của ta,chỉ có nàng mới được sinh ra!

Ý Vân mệt mỏi,hạ bộ sau cơn khoái cảm,dần dần đau rát,rúc vào ngực chàng ngủ say.Cơ Uy vẫn chưa cảm thấy đủ,khẽ mơn trớn cơ thể xuân thì của nàng,thì thầm vào tai.

- Ta vẫn chưa giáo huấn nàng đủ!

- Ưmm...thiếp mệt lắm rồi...

- Vậy cứ nằm yên là được - Gian xảo.

Chàng bế nàng dậy,đặt lên bàn,gạt mọi thứ trên bàn sang 1 bên.Dịu dàng vào bên trong thêm lần nữa.

- A...gãy bàn mất,chàng nhẹ thôi!

- Lo cho nàng trước đi!

Chàng lật người nàng lại,thúc mạnh từ đằng sau,tư thế này,thật xấu hổ,không dấu diếm được gì cả,nhưng giây phút này,miệng nàng lại không ngừng rên rỉ,tận hưởng,không còn e thẹn như lần đầu nữa.

- Ư....sâu...qúa...thiếp...

- Nàng thích chứ hả...

Lại thêm 2 canh giờ trôi qua,căn phòng tràn ngập thanh âm hoan ái,ai lỡ nghe phải đều đỏ mặt chạy đi.

2 thân ảnh lõa lồ,quấn lấy nhau đủ tư thế,trên giường,trên ghế,cửa sổ...Mệt nhoài mãi chàng mới chịu buông tha,hôn lên trán nàng,rồi ôm nhau ngủ.

Canh 5,ngoài kia đã ồn ào tiếng gia đinh và nha hoàn đang chạy thể dục,Ý Vân bắt sáng nào họ cũng phải dậy sớm rèn luyện,họ cũng sớm quen rồi,thân thể cũng khỏe mạnh hơn trước.

Cơ Uy thức dậy trước,nàng hồ ly nhỏ hôm nay lười biếng,cuộn tròn trong vòng tay vạm vỡ,không muốn dậy.



Chàng nhẹ đặt đầu nàng xuống gối,hôn trán nàng 1 cái,rồi xuống giường trước.

- Người đâu,chuẩn bị thức ăn,ta sẽ nấu bữa sáng cho Vương Phi.

Vân Nhi tròn mắt,đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy,Vương gia lại đích thân xuống bếp.

Giờ Thìn.

Bây giờ Ý Vân mới ngáp dài thức dậy,đêm qua quả thật còn mệt hơn đánh trận,chàng như bị bỏ đói lâu ngày vậy,ăn nàng cả mấy canh giờ.

Hạ bộ đau rát,Ý Vân rủa thầm.

- Cái tên hỗn đản này,làm mình nhiều như vậy,ui...đau..cái eo già nua này,gãy mất thôi.

- Vân tỷ,tỉnh rồi sao,mau đến dùng bữa sáng,Vương gia đích thân làm đấy!

- Hả...ngài ấy nấu á,đùa chắc!

- Là thật ạ,sáng nay Vương gia dậy sớm,tự tay nấu tất cả cho tỷ.

- Đúng thôi,hôm qua hắn muốn làm chết mình mà,đây là chuộc tội,hứ!

Ý Vân vệ sinh cá nhân,rồi cầm đũa,chà,toàn món dinh dưỡng,xem ra rất chi và này nọ đây.

- Um..ngon thật,Vân Nhi,ngồi xuống ăn đi!

- Vân Nhi không dám,Vương gia dặn là tỷ phải ăn hết tất cả!

- Gì,coi ta là heo à,ăn thì ăn,ta sợ chắc,10 bàn thế này ta cũng ăn được.

1 canh giờ sau.

- Ợ....no chết ta rồi...

- Thôi quên,trễ giờ thỉnh an rồi sao?

- Sáng nay Vương gia đã báo cho các di nương rồi,hôm nay Vương phi mệt,không cần thỉnh an.



- Hừ,tốt quá nhỉ,tại ai mà ta thành ra thế này chứ.

Vân Nhi đứng cười tủm tỉm,xem ra xắp có tin vui thật rồi.

Lưu Vân các.

Tư Hạ giận đến muốn thét ra lửa khi biết hôm qua Cơ Uy đã sủng hạnh Ý Vân.

- Tiện nhân,yêu nghiệt,đã câu dẫn được Vương gia nhanh như vậy,aaa...

- Các ngươi đã báo tin về Tư phủ chưa,sao cha ta vẫn chưa đến?

- Nương nương,nô tì đã gửi thư về rồi,họ nói hôm nay Trần di nương sẽ đến.

- Mẫu thân ta,sao cha ta không đến..hừ,quả nhiên,không coi ta ra gì,trong mắt ông ta chỉ có Tư Y Uyển kia thôi.

- Nương nương,tai vách mạch rừng,xin người cẩn thận,giờ đại tiểu thư đã là phi tần của hoàng thượng.

- Thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là quý phi thôi sao,cũng không phải hoàng hậu,còn thảm hơn cả ta,không được tự do tung hoành.

- Con gái ngoan của ta.

Trần di nương là nhị phu nhân của phủ Thái Sư,bà chỉ có mỗi đứa con gái là Tư Hạ,nên từ nhỏ luôn nuông chiều,bà luôn dạy nàng ta phải cố gắng leo lên vị trí cao nhất,có như vậy,mới không sợ bị ức hiếp,suốt quãng đời còn lại cũng an nhàn.

- Mẫu thân,con bị ức hiếp,huhu!

- Ngoan,ta biết rồi,ả yêu nghiệt đó,ta sẽ đòi lại công bằng cho con!

- Người làm sao được chứ,Vương gia đã cấm túc con rồi!

- Ta sẽ xin Vương gia giảm nhẹ hình phạt cho con,ta không tin hắn không nể mặt cha con.

- Huhu,chỉ có mẫu thân tốt nhất,cha chỉ biết Y Uyển thôi!

- Hạ nhi,con phải nhớ rằng,nếu Vương gia không còn sủng ái con,làm Trắc Phi cũng được,nhưng phải biết dành dụm cho sau này,cha con chuẩn bị nạp thêm thiếp,ả ta lại đang mang thai con trai ông ấy,ngày tháng say này của ta,có lẽ phải nhờ con rồi.

- Không được,con nhất định dành lại ân sủng,bằng mọi giá.

- Tốt lắm,Hạ nhi của ta giỏi nhất,giờ ta sẽ đi tìm ả yêu nghiệt kia,khiến ả trả giá vì dám khiến con gái ta thế này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv