Với cả nàng mà lại đến bên hắn thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm xảy ra với hắn. Nàng có quan hệ với cha cũng do nành hay cho người tìm hiểu về Mộ Lăng Trì nên nàng biết bao nhiêu năm nay Ngũ Vương Mộ Lăng Hoành luôn tìm cách cách trừ khử Mộ Lăng Trì để hòng đoạt ngôi vị. Chỉ qua hành động không màng tính mạng để bất chấp cứu nàng. Nếu giả dụ như Ngũ vương lợi dụng nàng làm điểm yếu của hắn thì sao? Tương lai trong tay hắn không thể để để nàng phá hủy được.
Nhược Như ngẩng mặt lên trời, xung quanh không gian nơi đây phủ đầy một màu trắng lạnh lẽo. Nó trái ngựic hẳn với trái tim của nàng lúc này, loạn nhịp nóng cháy. Mặc dù vậy cảnh có cảm giác buồn như tâm tình của nàng vậy. Đúng như người xưa nói mà nếu tâm trạng mà buồn thì không gian xung quạn cũng sẽ theo đó mà sâu thêm. Đúng rồi, Nguyễn Du cũng từng viết:
"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Cuộc đời thật lắm trớ trêu.
Buổi tối khi trở lại trong lều, còn Mộ Lăng Trì và Huyền Thanh ở chung một lều. Nàng được Huyền Thanh thông báo mai sẽ trở về liền thu dọn ít đồ trên người khi mang đi rồi nhanh chóng nghỉ ngơi lấy sức.
Đông Phương Nược Như nghĩ đến chuyện hôm nay lời của tộc trưởng nói nàng để ý rằng người này không nói dối thập phần chân thực. Nàng cũng đã đi thăm dò vài gia đình đúng là khi có người bệnh bệnh đều dùng hoa sen Thủy Tuyết, nàng cũng cũng không ngờ rằng nơi đây có hẳn một vườn chỉ trồng loại hoa này vậy mà ngoài kia loài hoa này lại là thần dược. Nhưng nhìn qua không được tươi tốt cho lắm.
Nghĩ đến đây Đông Phương Nhược như liền ngồi dậy mặc áo ấm đi đến đến chỗ của vị tộc trưởng Cổ Lực Âu Việt.
- "Không biết đêm khuya như vậy rồi cô nương còn đến chỗ ta để làm gì?"
Cổ Lực Âu Việt vừa nói vừa rót một chén trà nóng.
Cầm ly trà nóng trên tay sưởi ấm tay đã lạnh.
- "Ta đến đây là muốn đưa máu cho ông. Dù sao mai ta cũng phải rời đi rồi."
Vị tộc trươbgr nghe đến đây không giấu khỏi kinh ngạc.
- "Cô muốn trích máu sao? Nhưng mới trích xong cô đã muốn đi xuống núi ư? Quá mạo hiểm, cô vũng biết đường đi nguy hiểm như thế nào mà."
- "Không sao. Hai người kia về ta không thể làm chậm trễ họ." Đông Phưibg Nhược Như vẫn bình tĩnh cầm li trà trên tay nói.
- "Nhưng máu là lấy một bát đó. Mặc dù lươngi đó không gọi là quá nhiều nhưng tưbg đó thì cũng phải nghỉ ngơi tầm hai ngày mới có thể hồi phục được và phải trích nhiều lần nữa. Cô muốn xuống núi ngày mai như vậy quá mạo hiểm rồi còn gì?"
- "Không sao. Trích đi" Đông Phương Nhược Như quả quyết.
- "Không được. Ta không đồng ý!" Đột Nhiên Mộ Lăng Trì từ bên ngoài bước vào khuôn mặt hiện lên một cách lạnh tanh. Ánh mắt như lưỡi dao sắc có thể giết người được.
- " Ai cho nàng làm chuyện như vậy? Nàng có biết như vậy cơ thể có thể chịu tổn hại như thế nào không? Còn tên tên tộc trưởng này nữa ta không cần biết hắn có mục đích gì, tại sao hắn lại lấy máu nàng nhưng hắn muốn lấy máu nàng chắc chắn không phải người tốt."
Đông Phương Nhược Như thấy Mộ Lăng Trù vào thì cau mày.
- "Ngài nửa đêm không ngủ tới đây làm gì?"
- "Vậy tại sao nàng lại vào đây? Còn chưa nói đến cô nam quả nữ chung một phòng trong đêm, hắn tại sao lại muốn máu nàng chứ?"
Mộ Lăng Trì không kìn được tức giận mà nói lớn
- "Thực ra cô ấy là thánh nữ của bộ tộc bọn ta, trích máu của cô ấy để nuôi hoa sen Thủy Tuyết. Cũng không cần nhiều với lại chỉ cần lấy một lần." Vị tộc trưởng đích thân giải thích.
- "Cái gì mà thánh nữ chứ? Ông tính lừa ai hả. Lời nói bịa đặt như vậy mà cũng có thể thốt ra?" Mộ Lăng Trì thực sự tức giận, dùng ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng Cổ Lực Âu Việt rồi quay sang chỗ nàng ánh mắt thay đổi "lời nói như vậy mà nàng cũng có thể tin được hay sao?"
- "Ta tin.Kể cả đó không phải là sự thật thì ta cũng chẳng có tổn hại gì. Chỉ là một chút máu mà thôi!" Nhược Như ngoảnh mặt quay đi chỗ khác.
Đông Phương Nhược Như cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể tin vào lời nói vô căn cứ như vậy. Cú như kiểu bản thân bị thôi miên vậy!?? Nghĩ đến đây nàng mới bắt đầu phát giác ra.
- "Các người đã làm gì ta??" Đông Phương Nhược Như lạnh lùng nhìn Cổ Lực Âu Việt với anh mắt nghi ngờ đầy sự dò xét. Làm sao nàng lại có thể tin vào mấy cái chuyện hoang đường như thế này cơ chứ! Hoang đường.
- "Cô nương nói gì vậy? Ánh mắt vị kia chợt loé lên chút e sợ, không dám nhìn trực diện nàng.
Đông Phương Nhược Như suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
- "Ở trong thuốc giải mà ông cho ta uống có bỏ thêm gì đó đúng không? Ta không phải một người dễ bị người khác lừa. Ông có thể bỏ vào thức ăn nhưng chỉ có mình ta là bị lời nói của ông làm lay động còn Mộ Lăng Trì và Huyền Thanh lại không sao nên suy ra chỉ có ở trong thuốc giải độc ông cho ta uống."