Mặc Tông Nhiên tò mò: “Chuyện gì?”
“Phần dưới phía sau thắt lưng của hoàng thượng, phía trên mông trái có một cái bớt nhỏ màu đen.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời, cả Ngự Thư Phòng trở nên im lặng lạ thường…
Tô Bỉnh Thiện cố nén ý cười, cúi đầu xuống. Mặc Diệp cũng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ… Chỉ có Mặc Tông Nhiên nhìn chằm chằm vào Tống Tử Ngư, một lúc lâu sau cũng không thu hồi lại ánh nhìn.
Ánh mắt đó, giống như là giây tiếp theo sẽ lên tiếng, muốn lôi hắn ta ra ngoài chém.
Advertisement
Nhưng Tống Tử Ngư hoàn toàn không để ý đến.
Hắn ta vẫn bình tĩnh, vẫn thản nhiên đối diện với Mặc Tông Nhiên.
Cũng không biết dũng khí ở đâu ra.
Thật lâu sau, Mặc Tông Nhiên mới nghiến răng nghiến lợi phân phó Tô Bỉnh Thiện: “Tô Bỉnh Thiện! Ngươi theo trẫm vào nội điện xem thử! Nếu như trẫm không thấy vết bớt đó, hôm nay sẽ lôi hắn ra ngoài chém!”
Tô Bỉnh Thiện tỏ vẻ bất đắc dĩ, vội vàng theo ông ấy vào nội điện.
Mặc Diệp đứng dậy: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Vì sao phải đi?”
Tống Tử Ngư tỏ vẻ không hiểu.
“Phụ hoàng đi ra sẽ chém ngươi.”
Vẻ mặt Mặc Diệp nghiêm túc: “Nếu như ngươi bị chém, Ninh Nhi khẳng định sẽ muốn chém bổn vương. Cho nên nhân lúc phụ hoàng vẫn chưa ra, ngươi mau trốn đi.”
“Vì sao ta phải trốn?”
Tống Tử Ngư vẫn không hiểu.
Mặc Diệp: “…Ngươi là đầu gỗ hả?”
“Không phải hoàng thượng bảo ta nói bí mật của ông ấy ra sao?”
Dáng vẻ Tống Tử Ngư như một đứa nhỏ hiếu kỳ: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, vì sao muốn chém ta?”
Mặc Diệp: “…”
Tư duy của thế ngoại cao nhân, quả nhiên là không giống với đám phàm phu tục tử chúng ta!
“Phụ hoàng chính là chân long thiên tử, ngươi có thể nói ra bí mật khác, vì sao phải nói ra chuyện này? Vừa nãy hình như phụ hoàng đã tức giận, lúc này không trốn thì đợi lúc nào?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”
Tống Tử Ngư quyết giữ ý mình.
Thấy hắn ta không đi, Mặc Diệp đang định đánh ngất hắn ta rồi khiêng đi, đã nghe Tống Tử Ngư nói: “Vương gia, đừng nghĩ đến chuyện đánh ngất ta rồi khiêng đi.”
“Người không làm được đâu.”
Mặc Diệp: “…”
Quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Hắn còn chưa nghĩ ra cách thứ hai, thì đã có tiếng bước chân truyền ra từ trong nội điện.
Thôi xong!
Chỉ có thể thay hắn ta cầu tình trước mặt phụ hoàng thôi!
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, khuôn mặt âm trầm của Mặc Tông Nhiên đã xuất hiện ở cửa nội điện. Ông ấy bước từng bước đến gần trước mặt Tống Tử Ngư, cứ nhìn chằm chằm hắn ta một cách thâm trầm.
Thời gian dường như đông đặc lại.
Mặc Diệp nhịn không được muốn lên tiếng, Mặc Tông Nhiên lại đột nhiên nói: “Ngươi đúng là lợi hại.”