“Ta không cần chứng minh.”
Sắc mắt Tống Tử Ngư bình tĩnh: “Sư phụ đã từng nói, chúng ta đều là phàm phu tục tử, không cần phải để ý đến hư danh bên ngoài.”
Có thể nói ra lời như thế, quả thật là cảnh giới của một thế ngoại cao nhân mới có được.
Trong lòng Mặc Tông Nhiên đã tin hắn ta hai phần.
Advertisement
Nhưng ngoài mặt lại ung dung thản nhiên, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt hắn ta: “Nếu như ngươi không chứng minh, vậy trẫm nên tin lời ngươi kiểu gì?”
“Chi bằng, hoàng thượng tùy tiện kiểm tra ta?”
Ban đầu, Tống Tử Ngư cảm thấy không cần phải cố ý chứng minh bản thân.
Nhưng nghĩ đến hiện tại hắn ta cũng coi như đang làm việc cho Vân Quán Ninh và Mặc Diệp… vậy thì việc chứng minh thân phận của bản thân, vẫn rất là cần thiết.
Mặc Tông Nhiên cảm thấy bất ngờ, nhìn hắn ta một cái: “Lòng can đảm đáng khen!”
Thế mà để ông tùy tiện kiểm tra hắn ta?!
Ông suy tính một lát, trong lòng nghĩ nên kiểm tra hắn ta như thế nào.
Cuối cùng Mặc Tông Nhiên đứng dậy, gác hai sau lưng, nói với hắn ta: “Ngươi hãy nói cho trẫm biết, vì sao khoảng thời gian trước lại mưa không dứt, khiến cho dân chúng gặp nạn, hoa màu chết úng?”
Tống Tử Ngư nhíu mày, chốc lát đã ngẩng đầu: “Sát tinh tác loạn.”
“Sát tinh tác loạn?”
Mặc Tông Nhiên kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã đè nén sự kinh ngạc trong mắt xuống, lại trầm giọng hỏi: “Ngươi nói xem, trẫm có bí mật gì?”
Bí mật của ông ấy?
Mặt Mặc Diệp khẽ nhăn lại.
Bí mật của đế vương, ai dám nhìn trộm?!
Nếu đã là bí mật, vậy thì đám nhi tử bọn họ cũng không biết được… bây giờ Mặc Tông Nhiên lại bảo Tống Tử Ngư nói ra, hắn không thể nghe.
Mặc Diệp đang định cáo lui, đã thấy Mặc Tông Nhiên vẫy tay: “Diệp Nhi, con ở lại.”
Vậy ý là không sợ bị hắn nghe thấy.
Mặc Diệp không đoán được ý của ông, đành phải ngồi xuống.
Hắn đổ một phen mồ hôi hột vì Tống Tử Ngư.
Bí mật của đế vương ai mà biết chứ?
Lỡ như Tống Tử Ngư nói sai… thì sẽ bay đầu đó!
Ai ngờ, Tống Tử Ngư không hề hoảng sợ.
Hắn ta chỉ cẩn thận đánh giá Mặc Tông Nhiên, sau đó bói một quẻ… vẻ mặt dần dần trở nên cổ quái, lúc nhìn lại Mặc Tông Nhiên, ánh mắt cũng có chút bất ngờ.
Trông có vẻ là đã phát hiện ra cái gì rồi.
Thấy thế, trái tim của Mặc Diệp như đang treo lơ lửng, nhìn chăm chăm vào hắn ta.
Mặc Tông Nhiên bị cái nhìn này của hắn ta khiến cho có chút mất tự nhiên.
Vội vàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ngươi phát hiện ra điều gì?”
Vốn nghĩ là Tống Tử Ngư sẽ nói ra chuyện gì đó chấn động lòng người, nào ngờ hắn ta liếc Mặc Diệp một cái, nhàn nhạt nói: “Có một chuyện, chắc là chính bản thân hoàng thượng cũng không biết đâu nhỉ?”
Chuyện mà ngay chính bản thân ông cũng không biết, tất nhiên là bí mật của bí mật rồi!